Đáng tiếc không có nếu như. Đương nhiên, đây đều là nói sai rồi.
Hàn Thất Lục tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt, An Sơ Hạ không nhịn được chạy xuống lầu trước. Cô hỏi dò Hàn quản gia, sau đó được phép tắm rửa cho Phách Thiên.
“Tôi còn chưa từng tắm cho chó…. ôi chao, ai, ôi, là trực tiếp dùng nước dội sau đó bôi xà phòng thật sao?” Thấy Hàn quản gia nhàn rỗi không có chuyện gì làm, An Sơ Hạ thẳng thắn kéo ông để hỏi cách làm sao mà tắm rửa cho Phách Thiên
Nghe được lời của An Sơ Hạ, Hàn quản gia không nhịn được cười rồi khom người giật giật môi cung kính nói rằng: “Thiếu phu nhân, cô chờ chút.”
Nói xong ông liền rời đi tại chỗ, An Sơ Hạ cũng là ngoan ngoãn ngồi xổm người xuống cùng Phách Thiên ‘ tán gẫu ‘.
Đối với “Thiếu phu nhân” danh xưng này, vừa bắt đầu cô vẫn đúng là rất chú ý. Thế nhưng hiện tại…..Tuy rằng vẫn là rất chú ý, nhưng dĩ nhiên cũng không có bài xích như lúc đầu. Trái lại, cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác là lạ. Loại cảm giác này khó mà hiểu được.
Hàn quản gia mang người hầu lại, người hầu này cầm một cái rương lớn gì đó lại đây.
“Đây là cái gì?” An Sơ Hạ cuối cùng vỗ xuống cái đầu mềm mại của Phách Thiên, đứng dậy. Phách Thiên hưng phấn đi theo phía sau An Sơ Hạ đung đưa đuôi.
“Đây là loại sữa tắm tiểu thiếu gia Phách Thiên yêu thích. Còn có cái này, có thể cho chó không có mùi hôi. Còn đây, có thể khiến lông chó thêm bóng loáng, công dụng cái này là làm sạch răng, hàm,…..Còn có cái này….” Cầm một cái rương đồ dùng cho chó thao thao bất tuyệt giảng giải công dụng từng cái cho An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ kinh ngạc chó mà cũng có đồ dùng chuyên tắm rửa, mà người hầu lại gọi Phách Thiên là”tiểu thiếu gia Phách Thiên”. Thực sự là đủ khiến người ta kinh hãi rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt An Sơ Hạ biến hóa, Hàn quản gia khoát tay chặn lại, người hầu liền buông vali xuống đứng ở một bên không cần phải nhiều lời nữa.
“Thiếu phu nhân.” Hàn quản gia cười tiến lên một bước nói rằng: “Cô chọn cho Phách Thiên một loại sữa tắm đi, rồi tắm làm sao…..thì theo ý người là được.”
“Hay lắm!”
An Sơ Hạ vui vẻ lấy một loại sữa tắm Daisy thoa lên Phách Thiên, nhất thời, màu sắc sặc sỡ xuất hiện trên lớp lông mềm mại của Phách Thiên. Phách Thiên đại khái là bởi vì bị người tắm quen rồi, rất yên tĩnh, vậy mà giờ ngó chỗ này nhìn chỗ nọ, còn thỉnh thoảng dùng mũi ướt nhẹp ngửi ngửi An Sơ Hạ mấy lần. Cảnh tượng này như Phách Thiên hôn trộm An Sơ Hạ.
Hàn Thất Lục vừa thay quần áo xong đi xuống đại sảnh thì bắt gặp cảnh tượng này liền tức giận, tiến lên kéo An Sơ Hạ: ” Em quên ngày hôm nay chưa được nghỉ sao, nên đi học đi chứ. Cho chó tắm cái gì? Em không phải học sinh giỏi sao? Làm sao? Hiện tại cũng thích đến muộn à?”
Anh đến cùng làm sao vậy? An Sơ Hạ không hiểu, liếc nhìn Phách Thiên, sau lại mắt nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, lúc này mới ngẩng mặt đối diện với mắt Hàn Thất Lục nói: “Không phải còn nhiều thời gian sao? Em đâu có trễ giờ.”
” Nhiều thời gian cái đầu em! Nhanh đi rửa tay rồi ăn sáng!” Hàn Thất Lục nhíu chặt lông mày nghiêng đầu với Hàn quản gia nói rằng: “Đem nó dẫn đi, tôi rảnh sẽ tìm nó tính sổ!”
“Vâng! Thiếu gia.” Hàn quản gia sắc mặt không hề có một chút biến hóa, nhưng mà trong con ngươi rõ ràng có một tầng ý cười.