“Thiếu gia, bây giờ đi đâu?” Lái xe chính là Hàn quản gia, tài xế bị Hàn quản gia ‘ đá ‘ sang ghế bên.
“Đi đến sân bay gần nhất, sau đó đến Miami.” Hàn Thất Lục sau khi nói xong liếc mắt nhìn An Sơ Hạ đang ngủ say, đưa tay cầm lấy đệm mềm trong xe đặt dưới đầu cô, Hàn quản gia nhìn thấy động tác dịu dàng đó nổi hết cả da gà, vội vã để tài xế trở về vị trí lái, ông muốn mượn cơ hội quan sát, sau đó….Chụp ảnh!
Không sai, là chụp ảnh. Khương Viên Viên biết bọn họ đều đến Mỹ liền dặn đi dặn lại với Hàn quản gia trong điện thoại, ông cần phải chụp một bức ảnh thân mật của An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục để phóng to sau đó treo ở lầu hai!
Thay An Sơ Hạ điều chỉnh tốt vị trí thoải mái xong, Hàn Thất Lục vừa vặn nhìn đến Hàn quản gia đang lấy điện thoại di động len lén nhắm ngay bọn họ. Lúc này khóe miệng uốn cong, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Hàn quản gia.
Hàn quản gia đáng thương bị anh đột nhiên nhìn liền sợ đến tay run lên, điện thoại di động từ trong tay trượt xuống dưới, Hàn Thất Lục thuận tay chụp lấy nhếch khoé miệng.
“Hàn quản gia.” Hàn Thất Lục cau mày nói: “Muốn làm gì thì quang minh chính đại đi.”
Dứt lời, trong ánh mắt kinh ngạc của Hàn quản gia, Hàn Thất Lục cúi người hôn lên môi An Sơ Hạ, tay phải anh vừa vặn vào lúc này nhấn chụp ảnh. Sau đó anh lắc lắc điện thoại di động đưa trả lại cho Hàn quản gia: “Đây, cầm lấy mau mau đưa cho mẹ của tôi đi.”
“Thiếu gia….” Hàn quản gia lại là một trận kinh ngạc: “Thiếu gia làm sao mà biết được?”
“Tôi sao lại không biết? Trên đời này có sở thích chụp trộm con trai cùng con dâu, cũng chỉ có Khương Viên Viên thôi.” Nói xong anh cũng nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Sau hai giờ, khi An Sơ Hạ mở mắt ra, thấy một mảnh màu xanh thẳm, lập tức nhắm hai mắt lại.
Xảy ra chuyện gì? Vừa nãy cô mở mắt ra tại sao nhìn thấy một mảnh màu xanh lam. Lẽ nào…..Lẽ nào ánh mắt của cô xảy ra vấn đề gì rồi? Hoặc là….Là nằm mơ? Nghĩ như thế, cô nhắm mắt lại đưa tay cấu chính mình.
Đau….
Lại mở mắt ra, cô nhìn thấy vẫn là một mảnh màu xanh lam. Lần này cô thông minh, hướng xuống dưới đất, phát hiện mình lại một mình nằm trên một bờ cát không người. Trọng yếu nhất, trên người cô không còn mặc lễ phục màu tím lộ vai kia nữa, không biết thay lúc nào… là một bộ bikini vằn báo!
“Cái gì..??!” Cô cuống quít đứng lên, giày cũng không thấy, đi chân đất đứng trên bờ cát. Cũng may mặt trời chiếu lên bãi cát, mang lại cảm giác ấm áp, cũng không có gì không thoải mái.
Nhìn xung quanh lại một hồi, đúng là không có bất kỳ ai, chỉ có hai cái ghế nằm đặt ở cùng một chỗ, còn có một chiếc ô lớn màu trắng che một bàn rất nhiều hoa quả cùng những thức ăn khác.
Cầm lấy một cốc nước chanh tự nhiên uống, cô nhíu mày lại bắt đầu rơi vào hồi ức.
Trước khi rời khỏi nhà Na Uy, cô liền lên xe với Hàn quản gia sau đó ngủ thiếρ đi, rồi…tỉnh lại liền ở ngay đây.
Sẽ không phải là….Chiếc xe kia không phải của Hàn quản gia, mà là bọn cướp muốn bắt cóc cô chứ?