Ở nhà vô cùng khó chịu… sau mười phút, An Sơ Hạ từ trên ghế salon đứng lên kéo tay Hàn quản gia hỏi: “Tôi hỏi ông, nếu như Hàn Thất Lục không mang theo tôi đi tham gia tiệc cưới… sẽ có một người khác đi phải không?”
Lúc đó Hàn quản gia nhìn cô với ánh mắt là không có ý tốt, nói rõ chính là ‘ thiếu phu nhân nếu như cô nghĩ vậy hãy nói thẳng cho tôi..’. Khiến cho An Sơ Hạ nói một câu đều lắp ba lắp bắp, cuối cùng thẳng thắn giậm chân một cái: “Tôi nói thẳng được rồi! Hàn Thất Lục có phải mang Hướng Mạn Quỳ kia đi tham gia tiệc cưới không?”
Cuối cùng cũng coi như hỏi ra lời rồi.
Ở trong lòng yên lặng thở dài: “Thiếu gia ở đây nếu đi thì chỉ có thể là Hướng tiểu thư…”
Ý là: không mang theo Hướng Mạn Quỳ đi còn mang ai đi?
Ngực đột nhiên bay lên một luồng ngọn lửa vô danh. Con mẹ nó Hàn Thất Lục! Chẳng trách nửa câu nói đã đồng ý cho cô không đi, hoá ra đã sớm hẹn mỹ nhân làm bạn rồi!
“Hàn quản gia.” Cô híp mắt lại, ánh mắt phẫn hận tựa như Sadako.
Nghe được tiếng cô, Hàn quản gia không chờ cô dặn dò liền nói rằng: “Tôi liền chuẩn bị, tham gia tiệc cưới cần dùng đến lễ phục, còn có xe, cô hãy chờ một chút, nhiều nhất năm phút.”
Nhìn Hàn quản gia tốc độ như gió, An Sơ Hạ trong lòng cảm khái không thôi, tuy là người già nhưng động tác rất nhanh. Chỉ mong sau này Hàn quản gia vẫn luôn có thân thể như vậy, cũng coi như là khi còn bé không có ăn nhiều như vậy trưởng thành vui vẻ.
Sau mười phút, An Sơ Hạ mặc lễ phục màu tím nhạt lộ vai đi ra khỏi phòng. Từ cửa thang máy đi ra, đại sảnh của khách sạn dồn dập nhìn về cô.
Lệch rồi phía dưới, cô thoáng cảm thấy có chút không tiện, chậm bước chân chờ Hàn quản gia đi tới bên người cô nhẹ giọng nói: “Hàn quản gia, ông mời chuyên gia trang điểm này ở nơi nào? Trong gương nhìn chính mình, tôi căn bản cũng không tin mỹ nhân lại là tôi. Còn tưởng rằng đây không phải là gương mà là khung ảnh đấy!”
Hàn quản gia thấy buồn cười: “Thiếu phu nhân, là cô quá khiêm tốn. Cô trời sinh quyến rũ, chuyên gia trang điểm kia chẳng qua là thêm hoa trên gấm thôi.”
Ông nói lời này không giả, An Sơ Hạ bình thường nhan sắc hay dáng vẻ chính là mỹ nữ tiêu chuẩn, hiện tại trang điểm cùng lễ phục màu tím hợp với đồ trang sức trang nhã,càng làm nổi bật lên khí chất của cô. Khí chất này, Hướng Mạn Quỳ tuyệt đối không có, cũng tuyệt đối Hướng Mạn Quỳ sẽ không nhận ra.
Đối với Hàn quản gia, cô không tỏ rõ ý kiến, chỉ là Hàn quản gia khen tặng cô, nhún nhún vai đi ra cửa khách sạn, một chiếc Bentley đen đã đứng ở phía trước.
Cửa xe bị mở ra, cô kinh ngạc há hốc miệng.
Mặt không cảm xúc ngồi ngay ngắn ở ghế xem tạp chí không phải là Hàn Thất Lục sao?
Trong lòng sau một trận dời núi lấp biển, cô nhanh chóng ổn định thần sắc, vẫn chưa ngồi vào, chỉ là học bộ dáng của anh nói mà không có biểu cảm gì: “Anh, đùa cợt, tôi!”
Vẫn cúi đầu xem tạp chí, lúc này Hàn Thất Lục mới ngẩng đầu lên nhìn An Sơ Hạ. Ánh mắt dừng lại một lúc, đáy mắt Hàn Thất Lục hiện một tia kinh ngạc ở đáy mắt, lập tức biến mất.
“Màu tím, rất hợp với em.”
Chính miệng Hàn Thất Lục khen ngợi cũng coi như là hiếm thấy. An Sơ Hạ sững sờ, tức giận trong lòng biến mất hơn một nửa. Thầm mắng mình, cô bĩu môi, ngồi xuống.