Giơ tay lau mồ hôi trên trán, đi tới bên người An Sơ Hạ: “Cô thông cảm tôi đây già cả rồi, cô biết mà”
An Sơ Hạ bất đắc dĩ nhún vai: “Được rồi…..”
Bảo Hàn quản gia không cần để ý cô, đi nghỉ ngơi ông lại không nghe, An Sơ Hạ đại não lôi kéo cô đến chỗ Hàn Thất Lục ngồi vào vị trí bên cạnh. Đây là khoang hạng nhất, bàn đúng là rất nhiều, thế nhưng lại chỉ có hai chỗ ngồi! Cho nên cô mới lại làm ra vẻ đối với cái gì cũng rất tò mò đi đến xem, đi tới đi lui, không chịu ngồi vào vị trí.
Thế nhưng trước mắt nếu như cô không an phận ngồi xuống, như vậy Hàn quản gia tuyệt đối sẽ chết vì sức cùng lực kiệt…
“Chơi đủ rồi thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ngoan ngoãn ngủ. Có chuyện gì hãy nói với Hàn quản gia, ông ấy sẽ vẫn đi bên cạnh cô.” Hàn Thất Lục một bên cúi đầu xem văn kiện vừa nói với cô.
An Sơ Hạ ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một chút, một mình nằm nhoài ở cửa sổ máy bay rồi nhìn xuống. Đi máy bay với điều trước đây cô tưởng tượng không giống nhau, ít đi loại cảm giác kich thích, cũng không có cảm giác ở xa, càng không nhìn thấy từng đám mây trắng. Cảnh tượng trên mặt đất cũng chẳng có gì thay đổi.
Nói chung….Đi máy bay thật nhàm chán!
Sau khi liên tục ngáp ba cái, cô liền ngủ thiếρ đi.
Thả văn kiện xuống, Hàn quản gia đã đi đến một cái cabin, mà An Sơ Hạ….Nửa dựa vào cửa sổ máy bay, nửa dựa vào đệm dựa, cứ như vậy nhắm mắt lại, yên lặng ngủ thiếρ đi.
Cảm giác ngủ không được dễ chịu, mi nhăn lại.
Thấy cô cau mày, Hàn Thất Lục cũng không vui nhíu mày lại. Nha đầu này, tuy rằng thời điểm nào cũng đều cười vui vẻ, thế nhưng tại sao ngủ lông mày đều nhăn lại đây?
‘Chỉ là vừa nãy đột nhiên cảm thấy đứng bên cạnh anh tôi thật nhỏ bé.’
Lời nói của An Sơ Hạ trước khi lên máy bay hiện lên trong đầu anh.
Đứng cạnh anh cô thấy mình nhỏ bé sao? Hàn Thất Lục đưa tay ra khẽ vuốt lông mày An Sơ Hạ, lông mày của cô lúc này mới dãn ra, cô không tự chủ, đem tay anh…Ôm chặt lấy, đặt ở trên mặt cọ cọ: “Mẹ…..”
Ngón tay chạm tới bờ môi mềm mại của cô, có chút nóng bỏng…
“Em có biết hay không.” Hàn Thất Lục môi giật giật: “Đứng bên cạnh em, tôi cũng cảm giác rất tự ti. Đã bắt đầu hoài nghi mình, có tư cách hay năng lực đi cùng với em, yêu em, cho em hạnh phúc hay không.”
Được An Sơ Hạ cầm tay nhẹ nhàng xoa hai bên gò má, Hàn Thất Lục đột nhiên liền nở nụ cười.
Thời điểm đang ngủ cũng sẽ gọi mẹ, cô rốt cuộc là có bao nhiêu dũng mãnh chứ…..Đều là giả dạng làm như kiên cường. Vuốt nhẹ một cái mũi của cô, ở trên trán của cô nhẹ nhàng in lại một nụ hôn.
“An Sơ Hạ, em là của tôi! Cũng chỉ có thể là của tôi!”
Trong nháy mắt nhiệt độ trong buồng phi cơ đột nhiên tăng, phảng phất như hoa đào bay phấp phới, khắp nơi xuân về hoa nở… Đang chuẩn bị hỏi Hàn Thất Lục có cần đồ uống hay không, Hàn quản gia nhìn thấy tình cảnh ấy liền tự giác lặng yên lui về sau không hỏi nữa.
Ừ, thiếu gia hiện tại khẳng định không cần đồ uống.