Hàn Thất Lục ở thế giới này có thể hô mưa gọi gió, rung chuyển đất trời nha! Tuy rằng mỗi lần thi đều chỉ đủ đậu, thế nhưng vừa nãy có thể ở công ty Mỹ nói tiếng Anh lưu loát như tiếng mẹ đẻ, cô thì không. Thậm chí, cô nghe cũng không hiểu lắm bọn họ đang nói cái gì.
Hàn Thất Lục liền đúng là trong tưởng tượng của cô. Bất cần đời, thi điểm zêrô, vì là con nhà giàu nên không cần sao?
Trong nháy mắt đó, An Sơ Hạ có chút thất thần. Đứng ở nơi người con trai bên cạnh phát ra hào quan bốn phía, cô cực kỳ không vui, bắt đầu cảm thấy tự ti. Chưa từng có tâm tình phức tạp như vậy…. Chính mình, làm sao vậy?
“Sao đột nhiên không nói gì?” Ý thức được An Sơ Hạ hơi khác thường, Hàn Thất Lục đương đương tự đắc, Hàn quản gia lập tức bận bịu chuyện khác đi tới. Sân bay so với trước hỗn độn hiện tại nhưng đã thanh tĩnh hơn nhiều, rõ ràng cho thấy được dọn dẹp qua.
Sân bay ngoại trừ Hàn gia, người hầu thì mọi người hình như đều ở ngoài, đã không còn những người khác, ngay cả tiểu Hà cũng không thấy hình bóng.
Bĩu môi một cái, cô hướng về Hàn Thất lục: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy…” Anh cách tôi thật xa.
“Cảm thấy cái gì?” Thấy cô đột nhiên dừng lại không nói, Hàn Thất Lục sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Nói chuyện ấp a ấp úng, thật không giống cô An Sơ Hạ.”
“Có cái gì không giống tôi?” Cô lườm một cái: “Tôi là cái người nhà quê lần đầu ngồi máy bay, đột nhiên cảm thấy rất thần kỳ thôi.”
Thần kỳ?
Hàn Thất Lục mặt biến sắc. Nhìn dáng dấp cô có phải muốn nói….
Một hơi nóng cuồng nhiệt bá đạo rơi trên môi An Sơ Hạ, theo bản năng cô muốn đẩy ra. Nhưng sức lực của cô không cách nào so với anh, ngược lại cô cứ đẩy thì anh lại càng ôm chặt hơn, hôn cũng càng sâu hơn.
Hàn Thất Lục càng lúc càng mãnh liệt, đầu lưỡi anh tiến vào giữa răng môi, cô bất đắc dĩ không phản kháng nữa, phản kháng chỉ có thể đem tới phản ứng của mọi người chung quanh thôi.
Cô không biết, từ khi Hàn Thất Lục hôn cô, hầu như tất cả mọi người đều nhìn chỗ khác. Không người nào dám nhìn trộm thiếu gia ác ma cưỡng hôn thiếu phu nhân Sơ Hạ.
Cảm giác như qua mấy chục triệu năm, Hàn Thất Lục rốt cục cũng buông cô ra, còn thỏa mãn liếm liếm môi của mình: “Hiện tại….Cô có thể nói cô vừa nãy muốn nói cái gì rồi.”
Lời này rất có ý tứ uy hiếρ, nói cách khác nếu như cô không nói, như vậy, anh ta sẽ hôn cô đến không biết trời đất nữa sao.
Cô đến cùng là trêu ghẹo ai đây?
An Sơ Hạ đăm chiêu, cuối cùng, nhìn xuống, tất cả mọi người bận bịu việc khác, thế nhưng vẻ mặt…..Rõ ràng đều là nín cười mà! Hàn Thất Lục anh tuyệt đối là nói được là làm được, hít sâu một hơi, cô ngước mắt nhìn con ngươi thâm thuý của Hàn Thất Lục: “Chỉ là vừa nãy đột nhiên liền cảm thấy….Đứng bên cạnh anh, tôi thật nhỏ bé.”
Hàn Thất Lục sững sờ, rơi vào trầm mặc.
“Thiếu gia, có thể lên máy bay được chưa ạ?” Có người hầu chạy tới thông báo.
Gật đầu một cái, Hàn Thất Lục đi ở phía trước. An Sơ Hạ cũng được chiếc Porsche đưa tới, hai người mỗi người một ý nghĩ đi lên máy bay. Mấy phút sau, máy bay từ trên mặt đất cất cánh.
Lần đầu đi máy bay, An Sơ Hạ có vẻ rất là hưng phấn. Quét qua máy bay trầm mặc cùng yên tĩnh, chạy trước chạy sau cả khoang, Hàn quản gia ở sau vẫn hô ‘ thiếu phu nhân cô cẩn thận một chút ‘
Hai người ở trong cabin chạy tới chạy lui có vẻ đặc biệt đường đột, nhưng có thêm một phần náo nhiệt.
Ánh mắt nhìn vào văn kiện thật dầy trong tay, rơi vào cái gì đối với cô cũng là tò mò, trên khoé miệng anh vẽ một vệt cười yếu ớt.