Hít một hơi thật sâu, bình phục lại con tim đáng thương. Ánh mắt lại liếc trộm Hàn Thất Lục một hồi… Ừ, thiếu gia tuy rằng trên mặt lạnh băng, nhưng trong lòng hẳn là rất hi vọng thiếu phu nhân đến sân bay. Nói không chắc sẽ lập tức từ bỏ hội nghị trọng yếu ở Mỹ. Có điều từ bỏ có được không? Tùy tiện đi… Dù sao thiếu phu nhân cùng anh hoà thuận mới là trọng yếu nhất.
“Thiếu gia, ngài không phải rất hi vọng thiếu phu nhân đến sân bay sao?” Hàn quản gia thu lại ánh mắt trêu tức, bày ra một bộ mặt đàng hoàng trịnh trọng, dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo.
Ngay sau đó ông cũng cảm giác như gió xuân ấm áp… Không, như gió mùa đông! ==
“Hàn quản gia, nếu như ông cảm giác mình tuổi già muốn về hưu, tôi cũng sẽ không ngăn cản.” Nhẹ nhàng hừ lạnh, Hàn quản gia lập tức ngậm miệng lại, thái dương cũng có một giọt mồ hôi lạnh. Nếu như không phải nhìn thiếu gia nhà mình lớn lên, nếu như là người khác, không chừng sẽ bị ngữ khí của Hàn Thất Lục ngay lúc đó doạ cho sợ đến… bại liệt?
“Thiếu gia, máy bay đã chuẩn bị kỹ càng, có thể lên phi cơ.” Có Hàn quản gia cung cung kính kính tiến lên, nhìn thấy vẻ mặt Hàn Thất Lục như muốn ăn thịt người ông lập tức cúi đầu thử thăm dò, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, người xem…?”
Giương mắt lên thấy cách không xa máy bay tư nhân, ánh mắt của anh không biết vô tình hay cố ý lần thứ hai ở sân bay nhìn mấy lần, sân bay vì thế gây nên ” một đám con gái ” một trận rối loạn, dồn dập làm bộ e thẹn đỏ mặt.
Nhưng Hàn Thất Lục cũng không dừng lại ở bất cứ người nào dù chỉ một giây, chỉ là ánh mắt vội vã xẹt qua, tựa như đang tìm kiếm ai đó.
Hàn quản gia trong con ngươi mang ý cười, trong lòng lặng lẽ nghĩ: nếu như đợi lúc ở trên máy bay chính ông nói với thiếu gia là thiếu phu nhân tìm anh ở sân bay, có lẽ thiếu gia sẽ giết chết ông mất, sau đó là chính mình từ trên máy bay nhảy xuống chạy về hướng thiếu phu nhân, sau đó…..
Không đúng! Sau khi nhảy xuống, hẳn là trước tiên phải tan xương nát thịt chứ? Có một câu thơ không phải đọc như thế này sao: Tan xương nát thịt cũng không sợ, muốn cùng người đẹp ở trần gian….
Nghĩ tới đây, Hàn quản gia cả người run lên, coi lại Hàn Thất Lục một chút, sắc mặt anh đã bình thường, lãnh đạm nhìn một đám hạ nhân, cúi đầu nhìn theo hướng máy bay tư nhân đi đến. Phía sau còn đem theo báo cáo vừa nãy chuẩn bị sắp xếp một vali cho anh.
Trong đầu thoáng qua vẻ bối rối, Hàn quản gia vỗ đầu mình, nhanh chóng đi theo: “Thiếu gia! Chờ tôi với!”
Sắp từ cầu thang lên máy bay vào cabin, đúng lúc ấy, bên tai đột nhiên nghe được âm thanh cấp thiết của Hàn quản gia. Giống như phát hiện cái gì, bàn chân không khỏi cứng lại ở cabin, đồng thời thu lại. Quay đầu, như gió thoảng mây trôi, trong con ngươi không nhìn ra bất kỳ tâm tình nói: “Chuyện gì?”
Nhìn Hàn Thất Lục đứng cầu thang chỗ cao nhất ở máy bay, vì đưa lưng về phía ánh sáng, Hàn quản gia không thể nhìn rõ sắc mặt của Hàn Thất Lục nhưng luôn có cảm giác anh dù bất kể là đứng nơi nào, xưa nay đều là như vậy, vênh váo hung hăng, trời sinh có loại khí chất này, khiến người ta không thể không chú ý.
Miệng há ra, Hàn quản gia đem lời muốn nói nuốt xuống đổi thành: “Vừa rồi tôi có nhờ tài xế Trần đưa thiếu phu nhân đi học ở Tư Đế Lan, cậu nhớ không?”