Cô có thể không nghĩ rằng cô hiện tại đang bị tiêu chảy, chỉ nghĩ muốn điền đầy bụng sao?
Nhưng đang nói dối nên cô vẫn phải tiếp tục: “ừm, cám ơn nha. Bây giờ khỏa hơn rồi, thay tôi cảm ơn cha nuôi một tiếng.”
“Được, vậy nghỉ ngươi sớm, tắt máy trước.”
“Ừm.” Cô hơi hơi bĩu môi, sau cùng lại nói câu cảm ơn rồi cúp điện thoại. Một tiếng thở dài, bao tử bắt đầu đánh trống. Không ăn một bữa sẽ chết sao? Cô thật sự ghét chính mình, cầm di động ra khỏi phòng. Chú ý tới điện thoại lại hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Khương Viên Viên gọi tới.
Đèn hành lang toàn bộ đã tắt chỉ còn vài cái đèn vàng cách vài bước có một cái đang sáng yếu ớt nhưng đủ để thấy rõ mặt đất.
Cô vốn đã quen đường đi xuống cầu thang, đến đại sảnh đèn cũng tắt, chỉ có ánh sáng theo khe cửa lọt ra từ phòng sáng tác của Khương Viên Viên. Để không ảnh hưởng người khác, cô đã không mở đèn, để màn hình điện thoại di động chiếu sáng đường đi, tiến vào phòng bếp.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại bỗng nhiên lóe lên, vừa cầm lên thì Hàn Thất Lục đang gọi dến. Đây là điện thoại quốc tế đi? Nghe nói loại này rất tốn tiền điện thoại…
Xem xét cho cùng đến lúc này, cô cứ cuống quít ấn nút nghe. để cho cái tên chết tiệt kia trả phí cũng được.
“Đang làm gì thế?” Anh tựa hồ cực kỳ mỏi mệt, trong âm thanh có chút hỗn loạn tuy nhiên không rõ ràng, lại để cho cô một phen nghe được giọng mũi. Họp… Cũng quả thật mệt chết đi?
“Tôi ở đây…” Nói chính mình trở về Hàn gia, hơn nữa phải lục tung phòng bếp để tìm thức ăn? Này không phải là quá dọa người rồi chứ! Bĩu môi một cái, cô quyết định đánh trống lãng: “Sao anh lại quản tôi đang làm gì.”
Tiện tay, cô mở một cái ngăn tủ phía trên, bên trong trống rỗng. Đang chuẩn bị quay trở về, đúng lúc này cô nghe được Hàn Thất lục ngại ngùng nói câu: “Tôi nhớ em, bây giờ phải làm sao đây?”
Những lời này rõ ràng ái muội tới cực điểm mà nói không biết như thế nào, từ miệng Hàn Thất Lục nói ra đương nhiên tựa như đang nói một cái câu trần thuật, giống như đang thảo luận thời tiết hôm nay thế nào.
Nhưng cho dù là như thế, lòng của cô vẫn lại là cực kỳ xấu hổ mà run rẩy. Tay đang mở tủ bỗng dưng cứng đờ.
“Sao không nói lời nào?” Đang ở Mỹ, Hàn Thất Lục giờ phút này đang cầm một ly rượu đỏ tả hữu lay động một phen, màu đỏ của rượu hòa với ánh sáng ngọc thủy tinh đèn của đèn phòng chiếu rọi xuống phản xạ ra nhàn nhạt vầng sáng, làm say lòng người.
Hàn Thất lục đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống đường phố phồn hoa nước Mỹ, một tay cầm điện thoại, một tay cầm một ly rượu đỏ. Phía dưới ngọn đèn ánh sáng lấp lạnh, xa hoa truỵ lạc, tựa như mội thứ đều không có quan hệ gì với anh.
An Sơ Hạ đóng ngăn tủ, lại ngồi xổm xuống, tìm ngăn tủ phí dưới. Cùng với Hàn Thất Lục nói chuyện lâu, lòng của cô rõ ràng có sức chống cự càng ngày càng tốt.
Từ cảm xúc khó tả rồi kiềm chế lại như không có chuyện gì, lạnh nhạt nói chuyện.
“Nói cái gì chứ?” Cô nhăn mày, như thế nào vẫn lại là không có ăn gì đó: “Tôi nói, Hàn Thất lục tiên sinh, thông báo mọt chuyện.”
“Nói.”
Đóng lại ngăn tủ bên phải, trong ngăn tủ nhìn thoáng qua đều lànuồi nêu xoong chảo các loại gì đó, căn bản là ko tìm thấy thứ gì để làm đầy cái bao tử.
“Ba Tát Lệ rời khỏi Hàn gia rồi.” Cô hít sâu một hơi, đứng lên nhìn quanh. Mượn ánh trăng chiếu từ của sổ phòng bếp, cô lờ mờ đoán được tất cả bày trí trong phòng bếp