“Cái kia… Tôi… Ai!” Cô thở dài, đang chuẩn bị hít sâu một hơi nói hết lời thì nghe thấy Lăng Hàn Vũ thái độ đột nhiên lại trở nên lạnh lùng: “Có mau thả ra, tôi còn bận về nhà xem truyện tranh a.”
“Ha ha hắc.” An Sơ Hạ một bên cười gượng, một bên gãi đầu nói: “Tôi muốn nói là…”
“Tiền bạc tôi sẽ sai người đem cho cô, xuống xe đi.” Sắc mặt của anh một chút cũng không đổi, chỉ là An Sơ Hạ tinh tường nhìn đến khóe miệng của anh không tự giác giật giật một phen.
Trước mặt Lăng Hàn Vũ, cô giường như rất vô liêm sỉ so với trước kia. Trước đây chưa từng vô sỉ như vậy dù chỉ một lần. Bĩu môi: “BOSS đại nhân…”
“Không cần nhắc để cho tôi nghe cái xưng hô đó.” Lăng Hàn Vũ nhăn mày, dưới ánh trăng mờ nhạt, trong ánh mắt đó dung mạo anh đẹp tựa như thiên sứ. An Sơ Hạ nháy mắt ngây ngẩn cả người… Mỹ man trên thế giới này, thế nào đều đã để cho cô gặp được rồi hả?
“Xem đủ chưa?” Mày nhíu lại, An Sơ Hạ phát giác trên thế giới này mỹ nam nào cũng đều thích nhíu mày. Đây là là biểu hiện đặc biệt của mỹ nam ác ma?
Ho nhẹ một tiếng, che dấu sự xấu hổ của mình: “Kỳ thật, trên mặt của anh có bụi.”
“Hửm?” Lăng Hàn Vũ nhấp mi, đang muốn chồm lên nhìn trong kính chiếu hậu, An Sơ Hạ liền với tay, làm bộ lau vài cái trên mặt anh.
Hơi giương mắt, đối diện với ánh mắt giảo hoạt An Sơ Hạ. “Không có việc gì, tôi đã giúp anh lâu sạch sẽ rồi! Không có mượn cớ, thực sự tối muốn nói. Anh… Vì cái gì không hỏi ý kiến tôi? Vì cái gì như vậy tiền bạc, các loại… Anh có biết, tôi không phải là loại người ham tiền. ”
Lăng Hàn Vũ cười mà không như cười nhưng mắt anh bắt đầu nheo lại, An Sơ Hạ nhìn không ra sự giễu cợt. Nhưng trong thâm tâm cô cảm thấy chính mình bị cười nhạo rồi.
Dựa vào sự gần gũi mà Lăng Hàn Vũ liền cảm thấy cô không phải loại người ham tiền. Cô quả thật không thích tiền? Chẳng lẽ trời sinh đã yêu tiền, mà không phải vì cuộc sống hoặc là tình thế nguy cấp?
Không có ai ham tiền mà không có lý do. Có khi là vì địa vị, có khi là vì mỹ nữ… Mà cô, là vì tự do.
Nhìn Sơ Hạ biểu cảm phức tạp, Lăng Hàn Vũ thu hồi nét cười, ánh mắt nhìn ra xa Đem tầm mắt nhìn xuyên thấu qua kính cửa xe dừng ở trên một cây cao.
“An Sơ Hạ, cô kỳ thật là thích Thất Lục?” Anh đường đột một câu, An Sơ Hạ bị giật mình, cả người cứng đơ, cũng không biết muốn nói cái gì đó.
Cuối cùng, cô nghe thấy Lăng Hàn Vũ than nhẹ một tiếng: “Có đôi khi không cần quá quật cường. Mặc kệ cô vì cái gì cần tiền bạc, tôi đều đã không muốn biết. Cô cũng không cần biết tôi vì cái gì, cô chỉ cần biết… Mặc kệ cô muốn cái gì, tôi đều đã cho cô”.
“Ôi chao, ai, ôi?” Cô bỗng nhiên trừng to mắt: “Vì cái gì?”
Giật giật môi, Lăng Hàn Vũ biểu cảm có một chút cứng ngắc: “Bởi vì truyện tranh mà bà nội tôi vẽ, nữ chính tên là Sơ Hạ.”
“Bởi vì cái này?” Biểu tình của cô xoắn xích
Quả nhiên kẻ có tiền trên thế giới không cùng loại người giống cô? Đơn giản là một cái tên gì gì đó, cũng chỉ muốn người nọ nghĩ muốn cái gì, liền cho cái gì…
“Xuống xe.” Anh nói: “Mẹ cô đến.”