Anh cảm thấy được như bây giờ thật là tốt.
“Cười cái gì mà cười a? Có phải não anh bị chập mạch rồi không?” An Sơ Hạ không biết nói gì trực tiếp tặng cho Lăng Hàn Vũ một cước.
Đương nhiên một đạp kia vô cùng không có lực sát thương.
“Này, tôi nói, anh dẫn tôi ra ngoài để làm gì a?” An Sơ Hạ hỏi.
Mang ra ngoài để làm gì?
Cô đương nhiên biết! Kỳ thật, An Sơ Hạ muốn hỏi chính là, nói để làm gì…’Cùng cô bỏ trốn’, như vậy chỉ khiến người hiểu nhầm mà thôi, thật sự là sét đánh chết người không cần đền mạng.
Thiên lôi cuồn cuộn a.
” Ha ha, cô không biết là như vậy rất đẹp trai, cực kỳ MAN sao?” Lăng Hàn Vũ mỉm cười, lập tức vẫn một thân quần áo tự cho là rất tuấn tú, tư thế cực kỳ MAN.
MAN em gái anh MAN.
An Sơ Hạ trợn trắng mắt nhìn thẳng, trực tiếp tặng cho Lăng Hàn Vũ một cước nữa.
Đánh hay!
” Thực bạo lực.” Lăng Hàn Vũ bĩu môi nói.
An Sơ Hạ chỉ là trắng mắt ủ rũ cũng không nói gì thêm.
Hai người ở trên thảo nguyên nghỉ ngơi một lúc, Lăng Hàn Vũ mới nói với An Sơ Hạ: “Tôi đưa cô về Hàn gia, hành lý của cô tôi cho người đưa về sau. Hiện tại nếu cô trở lại Lăng gia, ông nội nhất định sẽ không tha cho cô.”
Kỳ thật, Lăng Hàn Vũ nói muốn mang An Sơ Hạ bỏ trốn mục đích chính là cái này.
Nếu trực tiếp đem An Sơ Hạ tới ông nội nhất định sẽ cho một nhóm người đem cô trở về.
Nói mang An Sơ Hạ bỏ trốn, ông nội nhất định không vui vẻ, nhưng ông cũng không quản xem mang An Sơ Hạ tới nơi nào.
Cùng Sơ Hạ về tới Hàn gia, ông nội cũng không còn cách nào ngắn cản được rồi.
“Ha ha, thì ra là thế.” An Sơ Hạ đột nhiên nở nụ cười.
” Này, ai nói với anh là tôi muốn về Hàn gia, tôi thay đổi chủ ý không được sao?” An Sơ Hạ cụp mắt, hơi nói đùa nói.
Lăng Hàn Vũ sửng sốt nhưng lập tức lại cười tự giễu.
“Cô thôi đi, nói thật ra, bị cô quấy rầy thật đúng là khó chịu, tùy ý, cô mau trở lại nhà cô cùng ông xã Thất Lục ôm ấp đi thôi.” Lăng Hàn Vũ mang theo mười phần cân nhắc trêu chọc An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ trợn mắt nhìn anh, trực tiếp quăng ra quả đấm…
” Ôi chao, ai, ôi ôi chao, ai, ôi ôi chao, ai, ôi, nói thế nào tôi cũng nuôi cô mấy ngày rồi, cô không thể như vậy…A…”
Một tiếng hét thảm vang vọng trên vùng thảo nguyên này.
Trước cửa biệt thự Hàn ga.
“Vào đi, tôi chỉ đưa cô tới đây thôi.” Bên trong xe, Lăng Hàn Vũ ngồi ở vị trí lái nói với An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ ngồi trên xe đột nhiên do dự không biết có nên đi vào hay không.
Dù sao, chuyện Ba Tát Lệ… Kỳ thật… Cô vẫn để trong lòng.
Cô không muốn nghĩ đến, lại một lần nữa đối mặt, Ba Tát Lệ lần thứ hai đánh tới, bộ dạng nữ chủ nhân kia muốn cho cô rời đi, mùi vị kia, thật sự chịu khổ rồi.
Lúc trước không nghĩ tới muốn thừa nhận thích Hàn Thất Lục, hiện tại không cách nào lừa gạt bản thân, thích anh.
Nếu lại một lần nữa đối mặt với tình trạng như vậy, cô còn có thể đối đãi lạnh nhạt sao?
“Nhìn ra cô cùng dì có cảm tình rất tốt, dì hiện tại đang ở nhà chờ cô, trở về đi.” Lăng Hàn Vũ sờ sờ đầu An Sơ Hạ, nhàn nhạt nói.
Ánh trăng nhu hòa, chiếu vào khuôn mặt đẹp khó tin kia, không thể nói nên lời ôn nhu xuyên suốt.
Nhìn Lăng Hà Vũ như vậy, An Sơ Hạ đột nhiên như có được dũng khí, gật đầu, nói tiếng:” Cảm ơn” rồi xuống xe.
“Hành lý của cô tôi sẽ cho người mau chóng đưa tới.” Khi An Sơ Hạ xuống xe Lăng Hàn Vũ nói.
“Cảm ơn, không có việc gì.” An Sơ Hạ cười cười.
Dù sao cũng không có ít nhiều chuyện đi.