Ông đã chọn là con dâu của Lăng gia, làm sao có thể tùy tiện mang đi?
Nói đùa!
Ban đầu trong lòng An Sơ Hạ còn rối rấm, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ, rối rắm đã không còn, chỉ là cực kì nhức đầu…
Cô chưa từng nghĩ tới, có ngày cô lại bị giành dựt như thế này, thật sự rất được ưu ái a.
“Cái đó…” An Sơ Ha vừa mới mở miệng, muốn khuyên giải với bọn họ, lại không nghĩ tới, cô vừa mới nói một chữ, Khương Viên Viên cùng Lăng lão thái gia ánh mắt liền đồng loạt nhìn về phía cô…
An Sơ Hạ: “…”
Cả hai đều nhìn cô như vậy, lòng cô hết sức non nớt, sẽ hơi sợ.
“Tiểu Sơ Hạ, nói cho ông ấy biết, con muốn cùng mẹ về nhà đi!” Khương Viên Viên giận tái mặt đến xem An Sơ Hạ, thái độ kiên định lạ thường!
“An Sơ Hạ, ở lại Lăng gia, cái đó vị hôn thê không biết khi nào sẽ trở lại, ở lại Lăng gia, tuyệt đối sẽ không để cho con đi như vậy, sẽ không để cho con bị thương.” Lăng lão thái gia kiên định nói với An Sơ Hạ.
Đối mặt hai người bọn họ ánh mắt sáng lên, chờ cô quyết định.
An Sơ Hạ trầm mặc, không biết nên nói như thế nào, làm thế nào để quyết định đây.
Nếu như nói, muốn cùng Khương Viên Viên trở về, nhất định sẽ làm cho Lăng lão thái gia thất vọng, suy nghĩ một chút về những ngày ở đây, Lăng lão thái gia cũng là đối với cô vô cùng ưu ai, cô không thể phụ ơn nghĩa của ông đúng không?
Nhìn Khương Viên Viên…
Nếu như nói muốn tiếp tục ở lại đây, bà nhất định sẽ rẩt buồn, càng không muốn Khương Viên Viên buồn, tuyệt đối không muốn.
Tuy nhiên, chuyện của Ba Tát Lệ có phải hay không là một quả bom hẹn giờ, ai biết cô ta lúc nào sẽ quay trở lại?
Kết quả là, An Sơ Hạ không ngừng do dự, không biết nên đi theo ai.
Vừa lúc đó, Lăng Hàn Vũ lại đột nhiên kêu lên một tiếng, ba người đều đưa ánh mắt đặt ở trên người của anh.
“Ha ha, mgại quá, tôi muốn mang An Sơ Hạ… Cùng bỏ trốn!” Vừa nói xong, Lăng Hàn Vũ vội vàng kéo tay An Sơ Hạ, sau đó Khương Viên Viên cùng Lăng lão thái gia ánh mắt đầy kinh ngạc, lôi kéo An Sơ Hạ chạy ra khỏi Lăng gia.
“Tôi… Này, Tiểu Sơ Hạ, đó không phải là của cậu, đó là vợ củaThất Lục, vợ bạn không thể chiếm đoạt a!” Kịp phản ứng Khương Viên Viên vội vàng nhìn hướng ngoài cửa hô lớn.
Nhưng Lăng Hàn Vũ cùng An Sơ Hạ đã chạy xa không thể nghe được lời của bà.
Còn ở bên cạnh Lăng lão thái gia vui vẻ cực độ.
Khỏi phải nói trong lòng thật sự vui vẻ, không nghĩ tới người cháu này còn có thể chủ động một lần như vậy, không tệ không tệ, thật đáng giá khen ngợi.
Nhìn dáng vẻ của Lăng lão thái gia như vậy, Khương Viên Viên chỉ có thể tức giận ở tại chỗ giậm chân.
Xuất sư bất lợi, xuất sư bất lợi a!
Mà bên kia…
Lăng Hàn Vũ cứ như vậy mang theo sự không hiểu của An Sơ Hạ, chạy như điên ở trên đường, khóe miệng mang theo nụ cười có chút thích thú.
Nếu như có thể, thật hy vọng cứ như vậy dắt tay của cô chạy trốn đến vĩnh viễn.
An Sơ Hạ đương nhiên là hiểu Lăng Hàn Vũ kéo cô đi, hoàn toàn là giúp cô giải quyết tình cảnh lúng túng. Chính là không hiểu… Tại sao anh ta phải nói, muốn cùng cô bỏ trốn như vậy…
Thật là làm cho đầu người ta đau a.
Hai người chạy thật lâu, cho đến chạy tới một không có bóng người trên thảo nguyên, Lăng Hàn Vũ mới ngừng lại.
Sau khi dừng lại, việc đầu tiên An Sơ Hạ làm chính là… Thở!
Chạy như ngựa, chạy lâu như vậy, thật mệt chết, tai họa a tai họa.
“Thật là, mệt muốn chết!” Thở hổn hển thật lâu, An Sơ Hạ mới đem bất mãn trong lòng nói ra.
Nếu là đang chạy đi xuống, cô sẽ không ngừng chân, cũng sẽ không mệt như vậy.