Làm đến 6 giờ rưỡi, An Sơ Hạ mới mệt mỏi rã rời lôi kéo Manh Tiểu Nam đi ra khỏi học viện hoàng gia Tư Đế Lan.
“Lão Đại, cậu bảo trọng, tớ phải đi về trước rồi!” Manh Tiểu Nam chắp tay đối diện An Sơ Hạ, liền kéo thân thể đứng không lên kia, giống âm hồn một dạng rời đi.
Thật sự là oán hận!
Hàn Thất Lục, nguyền rủa anh, khốn kiếp!
Ở trong lòng hung hăng nguyền rủa một lần Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ mới kéo thân thể mềm nhũn kia của mình, hướng đến chỗ không xa nơi Lăng gia đỗ xe.
Cả ngày hôm nay, An Sơ Hạ cũng không biết mình đã nguyền rủa, mắng Hàn Thất Lục bao nhiêu lần rồi.
Tên khốn kiếp này, đi Mỹ cũng không chịu làm cho người ta yên thân, quả thực ác độc quá mức rồi.
Cô rất thiệt thòi, cũng bởi vì câu nói của anh trước kia, đã làm cho cô mất ngủ của buổi tối.
Ác ma ác ma, ác ma chắc chắn là ác ma.
Ác ma nếu là ôn nhu, tuyệt đối không có ý tốt, tuyệt đối.
Mà ở trong xe Lăng Hàn Vũ nhìn đến An Sơ Hạ đi tới, mở cửa xe cho cô, nhẹ giọng nói: “Lên xe đi.”
“Uhm, cám ơn.” Cất tiếng cám ơn, An Sơ Hạ liền chui vào trong xe, cả người như đã mềm ra ở chỗ ngồi.
Thật sự quá giày vò rồi.
Hàn Thất Lục, lần thứ hai nguyền rủa anh cộng thêm khinh bỉ anh!
“Ách xì, Ách xì!!”
Tại nước Mỹ có người nào đó, hôm nay đã hắc hơi đến nhảy mũi rồi.
“Ông nội vừa rồi mới gọi điện thoại tới.” Lăng Hàn Vũ ngồi trở lại xe, thản nhiên nói.
“Sao vậy?” An Sơ Hạ nỉ non một tiếng, cô bây giờ, thật sự không còn sức để nói chuyện.
“Người Hàn gia… Tới đón cô rồi.” Lăng Hàn Vũ do dự nói ra miệng.
Biết cô phải rời khỏi rồi… Trong lòng thật sự không yên.
Anh nhìn về phía An Sơ Hạ, lúc này An Sơ Hạ đang nheo lại hai mắt, căn bản không nhìn thấy được, kia một cặp mắt, thâm sâu nhìn cô.
“Uhm, vừa rồi mẹ có gọi điện thoại cho tôi.” An Sơ Hạ trả lời.
“Vậy cô… Đang chuẩn bị trở về?” Lăng Hàn Vũ hỏi.
Thật sự phải đi về sao?
Không hiểu, Lăng Hàn Vũ nghĩ tới chuyện hôm trước, lúc tổ chức thi, An Sơ Hạ bị Ba Tát Lệ nhốt trong nhà vệ sinh, mà anh tìm khắp học viện Tư Đế Lan cũng không thấy An Sơ Hạ, sau cùng vẫn lại là nói cho Hàn Thất Lục…
Trong lòng cực kỳ khó chịu, thật sự không thoải mái tới cực điểm.
“Uhm, đi trở về. Như vậy, thật có lỗi, quấy rầy rồi.” An Sơ Hạ nhàn nhạt cười nói “Vậy, cám ơn anh.”
Những lời này là chân thành.
“Cảm ơn sao? Vậy thì lấy thân báo đáp đi, dù sao ông nội của tôi cực kỳ thích cô, trở thành cháu dâu cũng không sai.” Lăng Hàn Vũ mang theo khẩu khí cân nhắc đối với An Sơ Hạ nói.
“Bỏ đi.” An Sơ Hạ liếc mắt một cái.
Hai người cứ như vậy câu được câu không nói xong, liền đã đến Lăng gia rồi.
“Không được, tiểu Sơ Hạ là của ta, không cho phép ngăn cản!”
“Con bé là con dâu Lăng gia ta!”
“Cái gì Lăng gia người, làm rõ ràng, tiểu Sơ Hạ của chúng tôi chỉ là tạm thời ở tại phía bên nhà người vài ngày, hiện tại con bé nên trở về nhà rồi. Mà nhớ kỹ, bảo bối tiểu Sơ Hạ mới là con dâu của con, đây là điều chính xác nhất!!!”
An Sơ Hạ cùng Lăng Hàn Vũ bước vào phòng khách của Lăng gia, liền nghe được hai người nói chuyện.
An Sơ Hạ cùng Lăng Hàn Vũ liếc nhau.
“Mẹ?” An Sơ Hạ nghe ra đến đây, đây là giọng của Khương Viên Viên.
Bà cùng… Lăng Lão Thái Gia đang cai nhau!
An Sơ Hạ cùng Lăng Hàn Vũ hiểu chút ít, khẩn trương đi vào phòng khách của Lăng gia.