An Sơ Hạ vừa thấy bộ dạng đó của Manh Tiểu Nam thì biết là không có chuyện gì tốt.
“Tớ nhớ rõ lúc trước cậu dọn dẹp thư viện có đúng không?” An Sơ Hạ nhíu mày hỏi, bộ dạng kia quả thực là ngây thơ!
Manh Tiểu Nam nháy mắt, vẻ mặt mê mang.
“Vậy thì… Buổi chiều sau khi tan học, giúp tớ cùng đi dọn dẹp phòng nghỉ của đội bóng rổ đi.” cô nhẹ nhàng nói một câu…
Kết quả là, Manh Tiểu Nam thương cảm với cô, cứ như vậy cũng bị kéo theo An Sơ Hạ.
Tai họa a.
Buổi chiều tan học – –
An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam hai người liền cảm thấy mệt mỏi, đi đến phòng nghỉ của dội bõng rổ để dọn dẹp.
“Làm phiền cô rồi, tiểu Sơ hạ.” Tiêu Minh Lạc chớp mắt, phát ra sức nóng ngàn độ.
Nhưng mà, An Sơ Hạ căn bản không cảm kich.
Cô hiện tại, trong lòng đúng là đem Hàn Thất Lụcchết tiệt này mắng cho trăm ngàn lần.
“A, tiểu cô nươngbán hoa, chúng ta lại gặp mặt.” Tiêu Minh Lạc bày ra mị lực của mình tươi cười, chào hỏi Manh Tiểu Nam.
Manh Tiểu Nam nhìn anh, trong lòng hậm hực.
Chết tiệt, đồ sói trắng…
Lần trước vô duyên vô vớ bị anh lấy đi nhiều tiền bạc như vậy, Manh Tiểu Nam đến bây giờ lại vẫn đau đớn cực kỳ!
Mà còn…
Tiểu cô nương bán hoa này, xưng hô… Thực sự so với phân lại vẫn khó nghe, xí!
Anh mới bán hoa, cả nhà anh đều là bán hoa.
Bất quá, trong lòng tự nhiên nghĩ như vậy, nhưng là Manh Tiểu Nam cũng thật là phi thường biết suy nghĩ trước sau, cô biết, trước mắt này vị công tử này, có nhiều tiền cực kỳ, có cơ hội, cô muốn bắt anh đem tiền bán hoa nhổ ra.
Cho nên, Manh Tiểu Nam cố gắng kiềm nén, cười tươi, cô giả ngốc nói: “Haha, chào anh…chào anh.”
Tiêu Minh Lạc khóe miệng giật giật, anh cảm giác… Nha đầu kia sao có thể ngoan ngoãn như vậy.
Thú vị thú vị.
“Minh Lạc, chẳng lẽ cậu muốn ở lại giúp sao?” Lăng Hàn Vũ ở một bên nhắc nhở Tiêu Minh Lạc.
Giúp đỡ?
Nói đùa!
“Xem một chút mà, đi thôi, đi luyện ném bóng.” Nói xong, ôm chặt trái bóng rổ đem ra phòng nghỉ, Lăng Hàn Vũ theo sát sau đó.
Vừa nói giúp đỡ liền trốn mất, thật muốn đá cho anh ta một cái vào mông.
An Sơ Hạ trong lòng tức giận.
Hàn Thất Lục khốn kiếp, tôi hận anh!
Kết quả là… An Sơ Hạ khổ sở dọn dẹp câu lạc bộ bóng rổ, từ đấy bắt đầu…
Vốn là cùng Manh Tiểu Nam dọn dẹp phòng nghỉ, kết quả lại là, bọn họ một đám đem hết quần áo chơi bóng rổ ném cho An Sơ Hạ.
Nhìn chằm chằm trước mắt cô toàn là mấy bộ áo chơi bóng rỏ thối, An Sơ Hạ tuyệt cực kỳ nổi giận!
“Tôi chỉ là quản lí đội bóng rổ, không có đến giúp các anh giặt quần áo?” An Sơ Hạ bất mãn nhìn chằm chằm mọi người nói đạo lí.
Ngày hôm đó, thật không có lựa chọn nào tốt!
Quá đáng giận rồi!
Hàn THất Lục rõ ràng là chơi cô, muốn hành hạ cô mà.
An Sơ Hạ trong lòng nghĩ đến, trong lòng nhận định, liền cho là Hàn Thất Lục đặc biệt dặn dò bọn họ.
“Trang phục rất quan trọng, cho nên, cái này cũng là trách nhiệm của quản lý. Hiểu chưa, tiểu Sơ Hạ!” Tiêu Minh Lạc nắm hai tay, làm ra vẻ kêu An Sơ Hạ cố lên,nhìn là liền muốn đánh người.
“Lão Đại, tớ đồng tình với cậu.” Manh Tiểu Nam ngầm vỗ vai An sơ hạ.
Ngày hôm đó… Không bằng cầm thú.
. “Tôi… Ở bên ngoài chờ cô.” Lăng Hàn Vũ đi đến trước mặt An Sơ Hạ,nhìn bộ dạng này của cô quả thật rất buồn cừơi nhưng lại cố kiềm nén. Quả thật là rất buồn cười.
Vỗ vai Sơ Hạ, liền đi ra phòng nghỉ.
Vừa lúc đội phó vừa đi, những người khác cũng lần lượt đến xem… Bất quá trong nháy mắt, phòng nghỉ lại chỉ còn lại có An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam rồi.
“Hàn Thất Lục, cái đồ khốn nạn!” An Sơ Hạ thật sự không thể nhịn được nói tục một câu.