Anh đứng lên, đi đến trước mặt An Sơ Hạ, lần mò mái tóc mềm của cô.
• “Như vậy nhìn tôi, là chuẩn bị thổ lộ với tôi sao? Nói trước, không phải cô gái nào thổ lộ bản thiếu gia đều đồng ý, đương nhiên trừ bỏ người nào đó.” Hàn Thất Lục vui vẻ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí.
An Sơ Hạ hoàn hồn, sắc mặt đen lại.
Ở trong lòng, cô vì chính mình vừa rồi hoảng, cảm thấy vô sỉ!
Đương nhiên, tên vô sỉ, vẫn lại là Hàn Thất lục!
“Tôi đi chọn quần áo đây.” Đẩy anh ra, liền đi lựa quần áo.
Kỳ thật, cô vẫn lại là cực kỳ thích câu nói kia: ‘Tôi muốn chọn quần áo cho cô.’
Không thể không nói, anh có đôi khi, không hiểu ôn nhu, thiệt tình làm cho An Sơ Hạ tim đập rộn lên, mà còn trong lòng một chỗ nào đó, rạo rực bởi vì một câu của anh, mà trở nên cực kỳ mềm lòng, cực kỳ yếu đuối.
Nhớ lại, khóe miệng không tự giác hiện ra quét xuống tươi cười tới.
An Sơ Hạ cũng không có nhìn thấy, gương mặt tươi cười này của cô, là có nhiều nhu hòa, nhiều hạnh phúc.
Đương nhiên, biểu tình tươi cười, dù rất nhỏ, tất cả đều bị àn Thất Lục ở một bên thu hết tại đáy mắt, không tự giác, khóe miệng của anh cũng đi theo hiện lên vẻ tươi cười.
• Cảm giác như vậy…rất tốt
Cuối cùng, An Sơ Hạ chọn cho Hàn Thất lục chọn vài bộ, tất cả đều để cho anh thử, kết quả anh lại giở trò lưu manh, nhất nhất giữ chặt An Sơ Hạ bên hông, kéo cô đến trong ngực nói “Dáng người này là của tôi, em là người rõ nhất.”
An Sơ Hạ: “…”
Đại thiếu gia, anh là người có thể vô sỉ như vậy sao?
Cuối cùng, người phục vụ hạ ánh mắt ái muội, thanh toán sổ sách, xách theo túi lớn đi ra cửa chính, nhanh chóng ròi khỏi.
Vốn dĩ An Sơ Hạ cho rằng, xong rồi có thể đi về, đúng là…
“Đi, chúng ta đi đến quảng trường trung tâm.” Hàn Thất Lục đem quần áo vứt hết vào trong xe, đối mặt An Sơ Hạ nói.
“Ukm?” An Sơ Hạ mê mang.
“Đi thôi.” Hiển nhiên không muốn nhiều lời, kéo An Sơ Hạ hướng trung tâm quảng trường đi đến.
• “Chúng ta đi đến quảng trường làm cái gì? Đã khuya, cần phải trở về.” An Sơ Hạ nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã hơn chín giờ, cần phải trở về, nếu không người của Lăng gia sẽ lo lắng.
Tuy nhiên cô có cùng Lăng Hàn Vũ nói, hôm nay sẽ trở về trễ, đúng là đã trễ thế này…
“Đi khiêu vũ.” Hàn Thất Lục quay đầu, xấu xa chớp hạ ánh mắt.
Được rồi, An Sơ Hạ tất phải thừa nhận, một khắc, thật đúng là bị điện giật.
Ngẫm lại, ông trời thật không công bằng, cấp cho anh một dáng vẻ quá hoàn hảo, lại cấp cho anh một cái gia thế tuyệt vời, đúng là này tính tình a… Ông trời chết tiệc, người nếu như vậy thiên vị anh, vì cái gì không thiên vị cho trọn, cho anh một cái tính tình tốt nữa?
A, thật sự là oán hận a.
Ngay lúc An Sơ Hạ muốn nghĩ đông nghĩ tây, Hàn Thất lục đã mang theo An Sơ Hạ đi tới trung tâm quảng trường.
Trung tâm quảng trường là cực kỳ náo nhiệt, nơi này lại càng tụ tập rất nhiều thanh thiếu niên, bọn họ ăn mặc thời thượng, bày ra gương mặt trẻ tuổi ngây thơ; có người chơi ván trượt, có đi giày trượt, một đám người chải quét phố, có nhảy Hip-hop… Cực kỳ làm ầm ĩ.
“Đi!” Hàn Thất lục gọi vào, liền lôi kéo An Sơ Hạ lọt vào trong đám người nhảy Hip-hop.
“Nhảy theo đi, cô sẽ rất vui vẻ.” Hàn Thất lục buông An Sơ Hạ ra, đi theo nhịp, cùng những cái này nhảy Hip-hop cậu con trai, các cô gái cùng nhau nhúng nhảy theo nhịp.
Dáng vẻ đẹp trai hơn người, khuôn mặt tươi cười…
Nhìn dáng vẻ của anh, khẳng định là cao thủ, Sơ Hạ cảm phục, ngây ngốc đứng một bên nhìn anh…
Không được, cô phải rời khỏi nơi này, không được ngu ngốc.
Trong lòng nghĩ như vậy, An Sơ Hạ, đã nghĩ chạy đi, đúng là mới vừa định đi, cổ tay đã bị Hàn Thất Lục bắt được, liền là không cho cô rời đi.
“Tôi sẽ dạy cô.” Nhìn ra Sơ Hạ băn khoăn, Hàn Thất Lục thản nhiên nói.