Nhưng mà, anh không có tiến thêm một bước, vẫn như cũ đứng tại chỗ.
An Sơ Hạ không rõ, anh đây là muốn làm gì?
Anh không phải tới đón Ba Tát Lệ sao?
Mà bên cạnh Mạnh Tiểu Nam cùng nhìn đến như vậy một màn, thâm biết sâu sắc, hiện tạ cô nên tránh mặt lúc, kết quả là…
• “Ha ha, cái kia, cái kia đêm nay chúng ta ban có tổ chức tiệc ăn mừng, cho nên, tớ quay lại đón cậu, chủ nhiệm lớp đang tìm cậu đấy. À mà thôi….. Lão Đại, cậu yên tâm, tớ sẽ giúp cậu xin phép!” Nói vừa xong, chạy như ngựa phi nhanh chóng biến mất, kia tốc độ… Tuyệt đối giống ngựa đang phi nước đại!
Quay đầu muốn gọi lại Mạnh Tiểu Nam, nhưng cô đã chạy mất, An Sơ Hạ nhất thời bất đắc dĩ không biết làm sao.
Thôi, mặc kệ cô rồi.
“Anh không đi vào tìm Ba Tát Lệ sao?” An Sơ Hạ nhìn về phía Hàn Thất Lục hỏi.
Anh không phải tìm đến Ba Tát Lệ, tới để làm gì?
Tới hỏi tội, nói cô đem Ba Tát lệ đùa giỡn sao, dọa cô ta hôn mê sao?
“Có người sẽ xử lý.” Hàn Thất Lục nhàn nhạt bỏ lại mấy chữ.
An Sơ Hạ đồng ngu ngơ, mê mang, một đầu mờ mịt, không rõ chân tướng.
Nếu không phải tìm đến Ba Tát Lệ, vậy anh tới để làm gì?
Chơi xong rồi hả?
“Đi, theo tôi dạo phố đi.” Nói xong, Hàn Thất Lục liền kéo An Sơ Hạ đi về phía cửa trường học.
An Sơ Hạ “…”
Ai tới nói cho cô, Hàn đại thiếu gia lại là đang muốn làm gì không???
An Sơ Hạ vẫn bị Hàn Thất Lục lôi kéo đi, vẫn đi tới chợ đêm.
Chợ đêm là nơi phồn hoa, trong đó không thiếu thứ gì, anh cùng An Sơ Hạ hai người mặt đồng phục đi dạo..
“Anh bị bệnh hả?” Nhịn thật lâu, An Sơ Hạ rốt cục đánh bạo hỏi ra trong lòng nghi hoặc.
Eốt cuộc dẫn cô đi dạo phố làm cái gì?
Mà còn, nam sinh không phải đều đã chán ghét đi dạo phố sao?
Hàn Thất Lục cúi đầu lạnh lùng nhìn An Sơ Hạ, đợi thấy An Sơ Hạ toàn thân run lên, cô lập tức liền ngậm miệng rồi.
“Cho tôi chọn mấy bộ.” Hàn Thất Lục đem An Sơ Hạ kéo vào một cái tiệm chuyên bán quần áo.
“Vì cái gì?” An Sơ Hạ hiển nhiên rất không thỏa mãn.
Anh mua quần áo để làm gì mà muốn tôi tới chọn?
Mà còn… Anh đại thiếu gia mua quần áo, cần hao tốn khổ tâm tới tiệm như vậy sao?
Điên rồi, điên rồi, anh tuyệt đối không bình thường rồi.
“Tôi thích thế.” Hàn Thất Lục xấu xa cười rộ lên, bỏ lại ba chữ kia, liền ngồi trên ghế sofa, bắt chéo hai chân, cầm lấy tạp chí bên cạnh ngồi xem, dáng vẻ nhàn nhã.
“Quần áo, chuẩn bị đi Mỹ công tác.” Tiếp tục nhàn nhã ném ra mấy chữ.
Anh đi chết đi!!!!
An Sơ Hạ ngồi xuống tại chỗ, không biết bao nhiêu lần nghĩ muốn trực tiếp một cái đá đi, đem người này cho đá bay đi.
Anh đi Mỹ cần mua quần áo, kéo cô tới làm cái gì, kéo cô tới chọn, kết quả chính mình lại ngồi ở nơi nào, bộ dạng nhàn nhã, thật sự làm cho người ta nghĩ muốn một lần liền anh cho bóp chết thôi.
Tai họa a!!
Thấy An Sơ Hạ vẫn đứng tại chỗ, cũng không muốn giúp anh lựa chọn trang phục, Hàn Thất Lục hạ tạp chí đang đọc, ánh mắt nháy mắt trở nên nhu hòa, anh nhìn An Sơ Hạ, môi như đóa hoa ôn hòa mở miệng: “Tôi muốn chọn quần áo cho cô.”
An Sơ Hạ nháy mắt sửng sốt, ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua một tia hạnh phúc, cùng cặp mắt ôn nhu kia hai tròng mắt đối diện nhìn nhau; trong nháy mắt đó, An Sơ Hạ cảm giác, xung quanh cô có vô số đóa hoa diễm lệ bắt đầu nở rộ, phóng ra vẻ đẹp, làm cho người ta rõ ràng mê luyến…
• Trong nháy mắt đó, cô nghĩ muốn liền như vậy vĩnh viễn giữ được khoảnh khắc này.