Hàn Thất Lục lạnh lùng nói lại ba chữ kia, sau đó lại hôn lên môi An Sơ Hạ… Anh muốn đem một tuần nụ hôn, tất cả đều bổ sung hết.
Đôi môi này, càng hôn càng làm cho không người nào có thể tự thoát khỏi.
………
Gần tối, sau giờ tan học.
Lớp học chỉ còn lại có hai người An Sơ Hạ và Mạnh Tiểu Nam.
“Như thế nào rồi hả?” An Sơ Hạ hướng hỏi Manh Tiểu Nam.
“Toàn bộ đã xong, chỉ còn chờ chúng ta thôi.” Manh Tiểu Nam nháy mắt một cách thần bí, hai mắt đều lộ rõ vẻ phấn khích.
“Tôi nói Lão Đại… Chậc chậc, lần này cậu quá tàn nhẫn rồi, cái này Ba Tát Lệ, nhất định sẽ phải kêu la gọi cha mẹ.” Manh Tiểu Nam có phần rất phấn khích, giống như đã nhìn thấy bộ dạng Ba Tát Lệ ra lau nước mắt quẹt nước mũi.
Ôi, thật sự là nghĩ đến cũng đã quá sung sướng, huống chi cô đều có thể nhìn thấy?
“Tớ không phải dễ chọc!” An Sơ Hạ chỉ bình tĩnh bỏ lại mấy chữ này.
Cô đứng lên đi ra cửa.
“Ôi chao, ai, ôi, lão Đại, cậu muốn đi đâu?” Manh Tiểu Nam hỏi.
“Đi ra cổng trường một chút.” An Sơ Hạ trả lời, rồi đi thẳng không quay đầu lại.
Đi đến cổn trường học, cô liếc đến chỗ xe Hàn gia đang đỗ chờ cách đó không xa, cắn môi, liền đi tới.
Ngồi ở trong xe Hàn Thất Lục nhìn An Sơ Hạ đang đi tới chỗ anh, có chút nghi ngờ.
Nhưng, vẫn mở cửa xe, xuống xe.
An Sơ Hạ đi tới, chỉ cách Hàn Thất Lục trước mặt một mét.
Đột nhiên trong lúc đó, cô lại không biết phải nói như thế nào.
Kết quả là, An Sơ Hạ tự trách móc mình, cô khi nào đã trở nên giả tạo như vậy, thật đáng trách đáng trách ~
“Có việc?” Hàn Thất lục nghi ngờ nhìn cô.
An Sơ Hạ trong lòng đại khái cũng đã nghĩ đến mục đích tìm anh rồi.
“Uh’m, cái kia Ba Tát Lệ cùng tôi… Có một số việc muốn nói, cho nên anh đi về trước.” An Sơ Hạ ngẩng đầu lên nói.
Cô vừa nói như vậy, Hàn Thất Lục đã hiểu ngay.
Anh gật đầu, cũng cũng không nói gì thêm, liền đi vào trong xe.
Lúc đóng cửa xe, Hàn Thất Lục do dự một chút, nhìn An Sơ Hạ, nghĩ muốn nói gì, mở miệng thở dốc, sau cùng lại vẫn là không nói gì cả, ngồi vào trong xe.
Xe, từ từ lái đi qua người cô, An Sơ Hạ nhẹ nhàng thở một hơi.
Cô còn tưởng rằng…
Thôi, cho rằng cái gì, anh đều đã đi rồi, không có gì phải nghĩ.
Cần phải đi, làm việc!
Hừ, Ba Tát Lệ, là cô chọc tôi trước, đừng cho là An Sơ Hạ tôi dễ bắt nạt!
Trời, dần dần tối lại, như thế cuộc phản công của An Sơ Hạ, chính thức bắt đầu!!!
Ba Tát Lệ đi trong hành lang, hành lang im ắng, chỉ toàn là tiếng vọng ở giày cao gót của cô ta, cô ta hiện tại muốn đến thư viện, Mạnh Tiểu Nam nói với cô, muốn biết về mối tình đầu của Hàn Thất Lục, thì phải đến thư viện.
Uh’m, quá khứ của Hàn Thất Lục cô ta vốn không can dự, nhưng cô ta cũng tuyệt đối không cho phép mình, không biết quá khứ của anh, cho nên, cô… Đến đây!
Chỉ là, vì thứ gì đó ở trong hành lang, khiến cô cảm thấy sởn gai ốc?
Ba Tát Lệ bỗng dưng muốn bỏ chạy, nhưng mà, nhưng mà!
Cô làm sao có thể bỏ chạy a?
Vì Thất Lục của cô ta, liều mạng!
Khi đi đến, thư viện lúc này đã đóng cửa, Ba Tát Lệ nhìn cửa đóng chặt, liền cảm thấy âm u lạnh lẽo, giống như đằng sau cánh cửa này có cái gì… gì đó rất đáng sợ.
Nhưng, tất cả thứ này đều không thể ngăn cản Ba Tát Lệ, hít sâu một hơi, “Rắc rắc” cô ta mở cửa thư viện ra…