Đột nhiên lại thấy có dự cảm xấu?
“Mọi người đâu?” Chậm rãi bước qua, cô cách Hàn Thất lục còn có ba thước rồi đứng lại.
“A…, nói là để cho tôi với cô nhanh chóng tạo một Tiểu Thất Lục, nên đều đã đi hết rồi.” Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt Hàn Thất Lục vô cùng lạnh nhạt. Mà mặt An Sơ Hạ lại đột nhiên đỏ, đỏ tựa như núi Phú Sĩ! Sai! Là đỏ như quả táo Fuji.
Ngực bỗng cảm thấy hoang mang rối loạn, quá khó chịu ~~
Trong lòng chửi rủa: Chết tiệt, An Sơ Hạ, ngươi mặt đỏ, tim đập rộn lên cái gì, mạnh mẽ lên, xem anh cái bộ dạng kia, bình tĩnh như thế, chính mình sao có thể hoảng loạn như vậy?
Hừ, quá không nên rồi!
Một loạt những biểu tình dù rất nhỏ trên mặt của An Sơ đều không tránh được hai mắt của Hàn Thất Lục, nhìn bộ dạng này của cô, khóe miệng Hàn Thất Lục nhịn không được, khóe miệng gợi nên một nụ cười xấu xa.
Bộ dạng này của An Sơ Hạ… Thật đáng yêu… Làm cho người ta không nhịn được…
Làm theo cảm giác trong lòng, Hàn Thất lục từ từ cúi người, một tay vòng qua eo ôm An Sơ Hạ, một tay giữ gáy cô, đặt nụ hôn xuống đôi môi như cánh hoa mềm mại của cô. Cứ như vậy, không kìm chế được che phủ lên đôi môi mềm mại kia của An Sơ Hạ
“Ưm…”
An Sơ Hạ thoáng vùng vẫy, trong lòng tức giận kêu lên: Cưỡng hôn, cưỡng hôn, lại là cưỡng hôn!!! Mà, cô càng vùng vẫy, lại càng làm kich thích Hàn Thất Lục chinh phục du͙c vọng, Vòng tay ôm eo giữ gáy Sơ Hạ, không ngừng gia tăng lực, như thể muốn đem cô dung nhập vào trong cơ thể của mình, cạy mở hàm răng của cô, đầu lưỡi xâm nhập, xâm chiếm từng khu vực…
“Hàn…… Ưm ưm… Ưm ưm………” An Sơ Hạ vùng vẫy, muốn kêu đau, đúng là Hàn Thất Lục căn bản không cho cô cơ hội này, càng hôn càng hăng hái…
Bị anh cưỡng chế ôm như vậy, thật sự là đau! An Sơ Hạ phản xạ có điều kiện nghiêng người về phía sau, muốn tránh khỏi nụ hôn bất thình lình hung bạo lạ thường của Hàn Thất Lục.
Nhưng điều An Sơ Hạ thật không ngờ chính là, cô càng nghiêng người về sau, Hàn Thất Lục liền khom lưng theo, hẳn là không chịu buông cô và môi cô ra…
Hàn Thất Lục, tôi nguyền rủa tổ tông anh… A… Không, không thể như vậy.
Vốn An Sơ Hạ muốn đem tổ tông Hàn Thất Lục ra để an ủi một phen, đúng là nghĩ đến Khương Viên Viên và Hàn Lục Hải, liền quyết định đem này ý nghĩ này chặt đứt, không thì cô sẽ mang nghiệp chướng nặng nề rồi.
“Tập trung vào một chút!” Hàn Thất Lục lạnh lùng nói.
An Sơ Hạ vui mừng, cho rằng anh muốn tha cho mình, thật không ngờ… “Anh… Ưm…” Cô mới vừa mở miệng nói chuyện, môi Hàn Thất Lục ngay lập tức lại đặt lên… An Sơ Hạ trợn mắt, khóc không ra nước mắt, đại thiếu gia, có thể đừng hung hãn như vậy được không, vòng eo của tôi sắp chặt đứt rồi…
Nhưng mà, An Sơ Hạ mới vừa ở trong lòng hò hét một câu như vầy, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra – –
“Ầm!” Một tiếng trầm đục, người Hàn Thất và An Sơ Hạ, cùng bị ngã xuống đất!
An Sơ Hạ ngay lúc này liền nhìn thấy sao Kim, cái gì nghĩ cách cũng không có rồi.
Mà môi của cô, bởi vì vừa ngã, cuối cùng cũng được giải phóng.
“Một tuần hôn, dường như không đủ.” Hàn Thất Lục đặt An Sơ Hạ ở trên người, thủ thỉ bên tai cô, nhìn chằm chằm môi An Sơ Hạ có phần phát sưng, lẩm bẩm nói.
An Sơ Hạ, mắt trợn trắng, này cái gì không đủ cái gì? “Thiếu gia, anh không thể đừng hung hã như vậy không được sao?” An Sơ Hạ hít sâu một hơi.
Cô nghĩ, cô bây giờ, vừa bị ngã như vậy, thật khiến cho đầu cô mơ hồ, cô nghĩ cái gì cũng không có, cái gì cũng không có, không có, không có!!