Cô đang giả bộ ngốc sao? Có sao? Có sao? Có sao? Không có sao… Được rồi, có!
“Tôi cảm thấy làm quản lý đội bóng rổ, ít nhiều cũng coi như là có chức vụ. Có thể rèn luyện con người… à, khả năng lãnh đạo và năng lực tổ chức, tôi chọn làm quản lý đội bóng rổ!” Cô mỉm cười cực kỳ ranh mãnh, vừa ngửa đầu, uống hết cà phê trong cốc. Khí thế hung hồn.
Hàn Thất Lục nhìn cô từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên: “Tốt.”
Về sau An Sơ Hạ mới biết được, ngày đó Hàn Thất Lục tìm cô nói chuyện là vì vị trí huấn luyện viên đội bóng rổ chưa có ai đảm nhận, anh chỉ là tùy tiện nói qua với cô một chút.
Một mặt cảm thấy may mắn vì chính mình khi ấy không nhất thời bị kich thích mà đáp ứng, mặt khác lại nghĩ Hàn Thất Lục liệu có thể bởi vì cô từ chối mà nổi giận hay không. Kết quả cực kỳ rõ ràng, Hàn Thất Lục từ đầu đến cuối đều điềm nhiên như không, mãi đến khi anh nói…
“Cái gì? Anh muốn đi Mỹ vài ngày?” An Sơ Hạ vỗ vỗ trán, “Cho nên anh lo lắng đội bóng rổ mấy ngày nay không ai quản, sợ đội viên lòng người tan rã nên tìm đến tôi?”
Hàn Thất Lục vẫn điềm nhiên như cũ, dùng ánh mắt ‘Cô cực kì ngu ngốc’ nhìn An Sơ Hạ gật đầu.
An Sơ Hạ trong lòng bừng tỉnh, đột nhiên nổi lên nghi hoặc, đưa tay sờ cằm, hỏi, “Ba anh hi vọng anh tiếp nhận sự nghiệp sớm như thế à? Đi Mỹ họp cũng cần anh đi? Chẳng phải đều do tổng giám đốc tự mình đi à?”
Nghe An Sơ Hạ nói xong, Hàn Thất Lục nhếch miệng, “Sao cô biết tôi đến Mỹ phải đi họp?”
Đối với vấn đề này của Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ cực kỳ không kiên nhẫn trợn trừng mắt, “Không phải đi họp chẳng lẽ còn phải đến đó đi toilet sao?”
Hàn Thất lục đang uống cà phê, nghe An Sơ Hạ nói mà suýt nữa phun cà phê ra, lai tạo thành ‘sự kiện Manh Tiểu Nam’. May mà đại thiếu gia phản ứng nhanh hơn An Sơ Hạ rất nhiều, quay mặt đi, đem toàn bộ cà phê phun lên đất.
An Sơ Hạ không biết sợ buông một câu, “Không thích uống cà phê thì đừng uống, đúng là lãng phí!” Cô thế mà lại không nhận ra chuyện do chính mình bắt đầu.
Hàn Thất Lục hít sâu một hơi, đem tức giận nuốt xuống bụng. Đôi mắt sâu thẳm liếc An Sơ Hạ rồi thản nhiên nói, “Không phải hội nghị của Hàn thị, tôi cùng Lăng Hàn Vũ còn có Tiêu Minh Lạc dùng tiền tiêu vặt mở công ty nhỏ, gần đây tiếp nhận hạng mục ở Mỹ. Bọn họ nói tiếng Anh không tốt, nên tôi mới phải đi.”
“Tiếng Anh không tốt?…” An Sơ Hạ ngửa mặt lên cười to vài tiếng rồi cô khôi phục bình tĩnh, “Đại thiếu gia, nếu tôi nhớ không lầm, thành tích các môn học của anh đều là đủ điểm qua thôi, Tiếng Anh có thể tốt hơn chỗ nào vậy?”
“…” Hàn Thất Lục không nói lời nào. Mỗi lần thi anh đều vừa đủ điểm đậu bởi vì không muốn được mọi người quá chú ý. Huống hồ, mỗi lần anh đều bỏ thi, cho nên điểm tự nhiên vừa đủ cũng không có gì lạ. Mà việc này, anh cũng không muốn giải thích với An Sơ Hạ.