Hàn Thất Lục dựa lưng vào quán cà phê, một chân hơi cong, ngón trỏ và ngón giữa thon thon dài kẹp điếu thuốc lá. Thấy dưới chân anh đã có ba bốn tàn thuốc. Xem ra đứng ở chỗ này cũng lâu rồi.
Nhìn Hàn Thất Lục kia như ác ma cô đơn đầy vẻ bi thương, để cho An Sơ Hạ như là thiên sứ đia qua thấy vậy phải đến an ủi. Đúng là không hiểu nổi, lúc nhìn vào trông ánh mắt anh, theo đáy lòng sản sinh một loại cảm giác lâm trận muốn bỏ chạy.
Lập tức nghiêng đầu, Manh Tiểu Nam đã lôi kéo Phỉ Lỵ Á chạy xa rồi. Vừa chạy một bên vẫn còn không quên kí cho cô một lời động viên. Cố lên? Thêm ngươi nữa em gái à!
“Anh như thế nào mà lại ở chỗ này?” Suy nghĩ thật lâu, cô tiến lên vài bước, hỏi cho ra vấn đề ngu ngốc này. Cô biết Hàn Thất Lục khẳng định là ở chờ cô, đúng là trừ lý do đó ra cô cũng không có lý do gì thải thích được chuyện này rồi.
Dụi tắt điếu thuốc trong tay, anh không chút thương tiếc nào mà đem vứt trên mặt đất. Hất càm lên, âm thanh của anh có chút khàn khàn: “An Sơ Hạ, chúng ta nên nói chuyện với nhau một chút.”
Tiếng chuông tự học sớm vang lên, An Sơ Hạ ngắm nhìn phòng học thật lâu, lại thu hồi ánh mắt nhìn Hàn Thất Lục nói: “Được.” Dù sao cũng đã đến muộn, một phút đồng hồ cũng là muộn, muộn một giờ cũng là muộn.
Hai người sánh vai đi vào quán cà phê, lúc này quán đã không còn học sinh, chỉ có hai người phục vụ ở lại lau bàn. Nhìn thấy Hàn Thất Lục tiến vào, hai người nhìn thấy anh liền cung kính gật đầu một cái, rót cho bọn họ hai cốc cà phê sau đó đi vào nhà nghỉ dành cho phục vụ. Trong lúc này, cả quán cà phê cũng chỉ có hai người bộ họ.
“Nói đi, nói chuyện gì?” Cô hít một hơi thật, biết trốn không thoát vĩnh viễn cũng trốn không thoát, rõ ràng liền dũng cảm đón nhận ánh mắt của Hàn Thất Lục. Bắt đầu đêm qua, cô phát hiện chính mình… Hình như là thật sự đã thích Hàn Thất Lục.
Tuy nhiên rất muốn, nhưng vẫn nghĩ là không muốn thừa nhận, nhưng là thích liền là thích, chính cô cũng không có cách nào để phủ nhận.
“Tôi hỏi cô.” Hàn Thất Lục đem cà phê để qua một bên, đặt hai tay lên bàn, nghiêm túc nhìn An Sơ Hạ chằm chằm hỏi: “Cô chán ghét tôi sao?”
Chán ghét sao? An Sơ Hạ trong lòng tự hỏi chính mình một lần. Nhẹ nhàng lắc đầu: “Trước kia rất ghét, hiện tại thì không.”
“Tốt, như thế cô liền là thích tôi.” Hàn Thất Lục khóe miệng cong cong, không đợi An Sơ Hạ mở miệng tiếp tục nói: “Nếu như vậy, Hàn Thất Lục tôi một lần nữa chính thức cho cô làm ta bạn gái, cô có bằng lòng hay không?”
An Sơ Hạ nắm chặt bàn tay, cắn răng một cái, lắc đầu nói: “Không muốn.”
Vào tình cảnh này, cô tương đối mà nói vẫn giữ được lý trí. Sâu trong lòng cô biết, Hàn Thất Lục cùng chính mình là cùng một loại người, là loại người giống nhau tuy nhiên cũng là người dễ dàng hấp dẫn đối phương, nhưng là giữa bọn họ điểm giống nhau là cùng giống con nhím, ôm càng chặt, hai người lại càng đau đớn.
“Lý do.” Hàn Thất Lục bình tĩnh hỏi, sớm đã loáng thoáng dự đoán được là bị cô cự tuyệt.
“Trèo cao té đau.” Ngắn gọn bốn chữ, An Sơ Hạ dời mắt hướng nơi khác: “Nói thật, anh như vậy, tuy là loại người tôi cực kỳ ghét, nhưng là… Quả thật không có biện pháp làm cho tôi thật sự chán ghét anh. Làm sao bây giờ, ước muốn của tôi rất kiên định, đột nhiên bắt đầu thay đổi, cho nên, mời anh không đến gần tôi thêm chút nữa không phải tốt sao?”