“Đã lâu không gặp.” Trái với vẻ ngạc nhiên của Mạc Hân Vi, An Sơ Hạ quay đầu đi nhìn cô, khuôn mặt cực kỳ thân thiện. Hai người liếc nhau, không rõ vì sao ngồi vào cái bàn An Sơ Hạ đang ngồi. Bốn chỗ ngồi, lập tức ngồi đầy rồi. Nhiều bạn học tò mò hướng chỗ họ nhìn thoáng qua, nhưng xuất phát từ một loại tâm lý ‘Không có việc gì sẽ không gặp nhau’, mọi người thu hồi ánh mắt rất nhanh, mặc ai nấy nói, mỗi người uống mỗi cốc cà phê.
Thấy An Sơ Hạ lần này nhiệt tình hơn trước, Mạc Hân Vi lần này tỏ rõ được bình tĩnh hơn. Tại ngay quán cà phê người phục vụ đặt bốn ly Latte trên mặt bàn, Mạc Hân Vi nhẹ nhàng chuyển động chăn, này mới chậm rãi mở miệng ra hỏi: “Đây là… Mặt trời mọc ra từ hướng tây rồi sao?”
Khóe miệng nhếch lên, An Sơ Hạ cười nhạt nói: “Mặt trời, đương nhiên vẫn lại là theo phía đông mà mọc. Bất quá… người, luôn luôn thay đổi. Lần trước cô nói hai người chúng ta liên thủ, tôi đột nhiên… Nghĩ bây giờ đến lúc phải đồng ý đề nghị này của cô rồi.”
Mạc Hân Vi ánh mắt sáng rực lên, vui mừng nhướng mày: “Cô xác định cô không có chỉnh tôi? Trước đây lúc tôi nhắc tới đề nghị này, cô liền lập tức từ chối rồi.”
“Đó là trước kia thôi.” An Sơ Hạ khóe miệng ý cười vẫn như cũ trên mặt, đúng là ánh mắt lại bắt đầu trở nên đầy âm u lạnh lẽo, so với Hàn Thất Lục trái lại có vài điểm tương đồng. Nheo mắt nhìn Mạc Hân Vi…
Hoàn Tử vẫn không nói buông ly Latte trong tay ra xen miệng hỏi: “Tôi có thể hỏi cô, vì cái gì mà đột nhiên lại đồng ý cái đề nghị này của tôi? Dù sao… Chuyện này nếu hoàn thành, cả hai chúng ta đều có lợi. Nhưng nếu Ba Tát Lệ kia cũng không bị đuổi đi, ngược lại còn quay lại cắn chúng ta một cái, chúng ta chắc chắn xong đời.”
Phỉ Lỵ Á ngồi ở bên cạnh, hoàn toàn không hiểu các cô đang nói cái gì, đành lấy bánh mì trong giỏ ra ngồi mà gặm.
“Thứ tôi muốn cũng không phải là ích lợi, muốn… Mà chính là để cho cô ta không có kết cục tốt!” An Sơ Hạ cắn răng một cái, mỉm cười nói: “Tôi cũng không dối gạt các ngươi, đêm qua, tôi bị cô ta tính kế, thiếu chút nữa là vứt bỏ cái mạng nhỏ. An Sơ Hạ tôi từ trước đến nay ai giúp tôi, tôi sẽ báo đáp thật tốt, các cô cũng biết rõ đó.”
Đang gặm bánh mì Phỉ Lỵ Á đột nhiên nuốt một phát, miệng nói không rõ: “Đêm qua cái người đem Sơ Hạ tỷ khóa trong nhà vệ sinh chính là Ba Tát Lệ sao?”
Hoàn tử cùng Mạc Hân Vi xem ra là hoàn toàn tin tưởng An Sơ Hạ, tin tưởng cô như thế là muốn hợp tác thật rồi.
“Cô muốn làm như thế nào?” Mạc Hân Vi hạ cằm, môi hớp một ngụm cà phê, thản nhiên nói: “Hôm nay cà phê không đắng trái lại có phần ngọt nha.”
“Đương nhiên là…” An Sơ Hạ ánh mắt nhìn xa xăm, không biết đang nhìn nơi xa xôi nào: “Ăn miếng trả miếng.”
Đi vào quán cafe trên đường. Theo ánh mắt An Sơ Hạ nhìn, vừa vừa lúc nhìn thấy Ba Tát Lệ cùng Hàn Thất Lục phía sau. Hàn Thất Lục tuy nhiên là một bộ dạng cực kì không kiên nhẫn, nhưng rốt cuộc không có đem cô ta đuổi đi, chỉ là trái lại tự đường mình mình đi.
Thu hồi ánh mắt, An Sơ Hạ trên mặt có một chút gì đó phức tạp.
“Lão Đại! Cừ thật, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi”. Âm thanh to làm tất cả nhân viên trong quán cafe chú ý. Mà Hàn Thất Lục giống như cũng nghe được một loại âm thanh sau đó quay đầu hướng quán cà phê nhìn lại…