Bên kia Hàn Thất Lục từ lúc sau khi tiếp cuộc điện thoại buồn ngủ cũng giảm đi hơn phân nửa, thấy bên kia hồi lâu không có hồi âm, anh nhăn mày lại cầm điện thoại đang nghe đưa tới trước mắt mình xem thử. Trên màn hình biểu hiện: ‘An Sơ Hạ, đã kết nối’ mấy chữ đủ để cho trái tim của anh bắt đầu không quy luật nhảy lên.
“Tôi nói…” An Sơ Hạ giật giật môi, xoay người lại nói: “Hàn Thất Lục, tôi gọi điện thoại cho anh là có việc muốn cùng anh nói.”
Vốn dĩ bực bội vì bị chuông điện thoại di động đánh thức, nhưng bât giờ phiền táo hoàn toàn tiêu tán, tâm tình nhanh chóng trở nên rất tốt. Anh gần đây là như thế, tâm tình tựa như lên tận mây xanh, lúc thế này, một giây sau lại thành thế kia…
“Chuyện gì?” Hàn Thất Lục trở người dậy, bỗng nhiên ra đầu giường mở đèn. U ám lập tức tản đi, để cho trong lòng anh có một tia ấm áp.
“Còn nhớ rõ tôi cho anh làm người hầu của tôi không? Tôi quyết định… Những lời này tôi coi như chưa nói qua.” Ngữ khí của cô nhẹ nhàng mà lạnh lùng, không cảm giác, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ, theo má mà rơi xuống, nhẹ nhàng mà rơi vào trên gối hồng nhạt rồi thấm xuống tiêu biến mất. Không muốn nghĩ đến mà cũng muốn cùng Hàn Thất Lục bất luận có quan hệ gì, một chút cũng không muốn nghĩ.
“Cô là có ý gì?” Hàn Thất Lục cảm thấy chút hoang mang: “Không định trả thù tôi à? Nếu tôi không đoán sai, cô lúc trước muốn tôi là người hầu của cô là để trả thù tôi đúng không?”
Hít sâu một hơi, cô cố gắng kiềm chế chính mình khi vừa nghe Hàn Thât Lục nói, bình tĩnh một chút, cô mới tiếp tục hồi đáp: “Theo anh thì như thế nào. Tóm lại, là anh bỏ lại tôi vào thời khắc đó, tôi phát hiện chính mình… Hận anh!”
“Hận tôi ư?” Hàn Thất Lục tức giận nở nụ cười lạnh. Hôm nay An Sơ Hạ cực kỳ khác thường. Nhưng anh từng nghe qua một câu: “Nếu một người phụ nữ hận anh, hoặc là người phụ nữa đó và anh có Huyết Hải Thâm Thù, hoặc là… người phụ nữa đó yêu anh”
“Không sai!” An Sơ Hạ ngồi mạnh xuống: “Bỗng nhiên đem tôi trực tiếp bỏ tôi lại trong nhà vệ sinh! Nếu Lăng Hàn Vũ không có tới cứu tôi, không chừng tôi đã chết ở đó rồi!”
Cầm điện thoại cứng đờ, Hàn Thất Lục ánh mắt trở nên lạnh thấu xương: “Là Hàn Vũ nói cho cô, tôi ném ngươi giúp việc đi, sau đó là anh ta ôm cô lên xe chở về Lăng gia à?”
Lăng Hàn Vũ nói qua, cậu ta cũng không thích An Sơ Hạ. Cho nên… Anh lúc ấy mới đem An Sơ Hạ giao cho cậu ta, nếu Lăng Hàn Vũ thật sự nói gì với An Sơ Hạ, dù có phải hay không giải thích anh quả thật cũng đối với An Sơ Hạ…
“Là nữ y tá vậy nói với tôi. Ai nói cũng không sao cả, quan trọng là Hàn Thất Lục, tôi mới phát hiện, tim của anh so với sắt lại càng cứng rắn, so với băng lại càng lạnh!” Cô cắn chặt môi dưới, tay không cầm điện thoại không ngừng quấn chặt drap trải giường.
Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu sau, lúc An Sơ Hạ hoài nghi anh đã cúp điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng Hàn Thất Lục: “Trái tim của tôi so với sắt lại vẫn cứng rắn, so với băng lại càng lạnh”
…
Đêm, như vậy mà yên tĩnh. Yên tĩnh đến nỗi chính cô nghe được tim cô đang đập. Cô vô cùng tin rằng chính mình vẫn còn sống, vì vậy mà tim cô bỗng đập nhanh, đó chính là bằng chứng.
“Bởi vì này trái tim chỉ vì em làm êm dịu, vì em mà rung động”
“A!!!” Cô hét to một tiếng, ở ngoài cửa cô y tá lập tức đã chạy tới gõ: “Sơ Hạ tiểu thư, cô làm sao vậy? Cô không có việc gì chứ?”