“Sơ Hạ, con thức dậy rồi à? Không sao chứ? Lại vẫn có cảm giác ở đâu không thoải mái sao?” Lăng Lão Thái Gia so với Lăng Hàn Vũ tốc độ nhìn còn nhanh hơn, người liền đến bên giường An Sơ Hạ thân thiết hỏi han.
Nghe được âm thanh quen thuộc của Lăng Lão Thái Gia, hoảng hốt mở to hai mắt nhìn nhìn cảnh vật chung quanh. Nhất thời hiểu được nơi này chắc chắn là Lăng gia. Bất quá… Lần trước cô đến ở phòng này cũng bình thường như bao phòng khác, hiện tại như thế nào lập tức biến thành căn phòng màu hồng dành cho công chúa? Thật quá khoa trương rồi…
Thu hồi ánh mắt, cô nhìn đến Lăng Hàn Vũ dường như vài ba lần, vì thế tiện lắc lắc đầu, hơi chút xấu hổ nói: “Không thoải mái là không có… Bất quá, con…”
Cô ấp a ấp úng một hồi lâu cũng không nói ra nguyên do vì sao. Lăng Hàn Vũ nhíu mày nhịn không được liền hỏi: “Có chuyện gì mau nói ra, đừng nói một câu không chủ đích như vậy.”
Lời này nói dù có điểm khiếm nhã, nhưng cũng có lý. Cô cắn răng một cái, cười khan nói: “Tôi sắp chết đói…”
Không khí lập tức ngưng lại, chỉ nghe đến bao tử của An Sơ Hạ ‘ọt ọt ọt’ âm thanh lạ lạ. Sau một lát, chỉ truyền đến tiếng cười khanh khách của Lăng Lão Thái Gia.
“Sao còn vẫn thất thần làm gì? Còn không mau chuẩn bị đồ ăn đi?” Lăng Hàn Vũ lắc đầu, phân phó mọi người chuẩn bị ăn. Thiệt là anh còn tưởng rằng cô là có chỗ nào không thoải mái, không nghĩ đến… Thật sự là đánh giá cô quá cao rồi!
Liên tiếp ăn vài bát mì sợi An Sơ Hạ cảm thấy thoải mái hơn. Lăng Lão Thái Gia nói cô nên sớm nghỉ ngơi một chút sau đó liền mang theo Lăng Hàn Vũ cùng đám người hầu rời đi. Trong căn phòng công chúa màu hồng nhạt chỉ có nữ y tá chăm sóc cho cô cùng với chai nước biển.
Nữ y tá cực kỳ tiết kiệm lời nói, chỉ là ngồi cách cô một khoảng không xa, hơn nửa tiếng trôi qua vậy mà vẫn không nhúc nhích một tí cũng không hé môi nói nửa câu. Sau khi An Sơ Hạ ngáp một cái, nhíu nhíu mày hướng tới nữ y tá hỏi: “Cái kia… Xin hỏi…”
Lúc này kia nữ y tá kia mới có chút phản ứng, nghi hoặc đứng lên hỏi: “Sơ Hạ tiểu thư, có cái gì cần tôi làm sao?”
Có chút xấu hổ cắn nhẹ môi dưới, An Sơ Hạ cuối đầu hỏi: “Là người nào đưa tôi đến Lăng gia thế?” Lời nói ra, cô cảm giác như đang tự đánh chết chính mình. Vậy mà vẫn cực kỳ muốn biết có phải hay không Hàn Thất Lục đưa cô đến đây. Đây là tự đào hố chôn mình sao?!
“Đương nhiên là Hàn Vũ thiếu gia.” Nữ y tá cảm thấy có chút kỳ lạ: “Nước biển truyền xong rồi, tôi hiện tại liền giúp người tháo ra”
An Sơ Hạ ngẩng đầu lên nhìn xem chiếc bình mới được treo, quả thật không còn nhiều lắm, nữ y tá đem kim truyền gỡ ra sau đó dọn dẹp các đồ dùng y tế lại rồi đi rời khỏi phòng đóng cửa lại. Phòng lập tức bị bao phủ bởi không khí yên lặng đến hắc ám.
Cô xoay người lại, thay đổi tư thế ngủ, bởi vì chiều nay đã ngủ quá nhiều, hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, rất khó để có thể lại đi vào giấc ngủ.
Cuối cùng cô bật đèn trên đầu giường lên, sau đó lấy chiếc điện thoại trên tủ, cũng không biết là cái gì xuôi khiến, vậy mà bấm số di động của Hàn Thất Lục…
Có đôi khi, trong phim điện ảnh hay hay phim truyền hình, thỉnh thoảng sẽ có vài chỗ kịch bản không hoàn hảo, nhưng là vô ích. Nói thí dụ như, một bộ phim nào đó không nhớ rõ tựa đã nói qua: ‘Có vài thứ, khoa học không cách nào giải thích được.’
Hàn Thất Lục quả nhiên bắt máy. Chỉ vang mấy âm thanh ‘Đô’ là đường dây diện thoại được kết nối.
“Alo?” Hàn Thất Lục mới vừa ngủ đã bị chuông điện thoại di động đánh thức, cũng chưa từng nhìn qua điện thoại xem ai gọi liền trực tiếp đè xuống nút nghe: “Người nào đấy?”