Hàn Thất Lục mím chặt đôi môi, môi nhếch thành một đường thẳng. Đột nhiên Sơ Hạ cảm thấy có một loại cảm giác coi thường đang ép về phía cô, sau đó cô chỉ nghe thấy giọng nói của Hàn Thất Lục.
” Lẽ nào, người cô thích là… Lăng Hàn Vũ?”
Trong lòng chợt nhói, Sơ Hạ lập tức chửi ầm lên: “Anh thích Lăng Hàn Vũ thì có! Cả nhà anh đều thích Lăng Hàn Vũ! Không đúng, toàn bộ nhà anh đều thích Lăng Hàn Vũ!” Đùa gì thế? Không giải thích được cái gì lại nói cô thích Lăng Hàn Vũ, con mắt nào thấy cô thích Lăng Hàn Vũ?
Theo phản xạ tự nhiên, Hàn Thất Lục yếu ớt trả lời một câu: “Toàn bộ, chỉ có tôi.”
“Anh đang khoe khoang gia cảnh sao? Vậy anh khoe khoang đi! Tôi không có thời gian cùng anh ở nơi này cãi nhau.” Cô không rõ tại sao tỉnh dậy lại cãi ầm như thế. Cô vừa lạnh vừa đói, đầu hơi choáng, trọng yếu là… Vẫn là đói! Mà thực sự trọng yếu nhất là… Ngồi trên mặt đất lâu, chân đã hoàn toàn không cảm giác, tê rần!
Hàn Thất Lục không chú ý tới biểu cảm vô cùng khổ sở của An Sơ Hạ, nắm chặt tay cô, bàn tay trở nên trắng bệch.
” Này…” Sơ Hạ kêu thành tiếng, cô muốn Hàn Thất Lục dìu cô. Bằng không… Thật tình là không đứng nổi! Một là không còn khí lực, hai là chân quả thực tê dại. Cô cảm giác mỗi bước chân của mình có rất nhiều đạn bắn tới, loại cảm giác này khiến bàn chân rất khó chịu!
“Tôi không tên ‘Này’.” Ai biết vị đại ca này ném cho cô một câu như vậy, đi về phía trước, rất nhanh bóng dáng liền biến mất ở cửa nhà vệ sinh.
Trong lúc nhất thời An Sơ Hạ sững sờ ngay tại chỗ, Hàn Thất Lục đến đây cứu cô sau đó lại đem bỏ rơi cô sao? Chờ đã, chờ đã! Nơi đây… Vì sao lại dùng chữ ‘Lại’?
Cái bụng cồn cào kêu lên, không đúng lúc không nể mặt mũi ai. Cô liếm môi một cái, phát hiện môi cũng thật lợi hại. Trong lòng mắng Hàn Thất Lục vô số lần, ngoài cửa vẫn không thấy bóng Hàn Thất Lục xuất hiện. Vì vậy cô cũng sẽ không hy vọng Hàn Thất Lục quay lại, mặc niệm một câu: “Hỗn đản!” Sau đó, chính mình cố gắng dùng hai tay chống vào tường, thân thể chậm rãi đi về phía trước…
“Thình thịch” âm thanh vang lên, một lần nữa Sơ Hạ té xuống đất.
Chết tiệt chân thực sự quá đã tê mà! Cảm giác hai chân này đều không phải là của mình! Ánh mắt càng ngày càng mờ, bụng lại kêu một tiếng… Cô ngất đi.
Trước khi chết, không phải! Là trước khi bất tỉnh, cô còn không quên chửi một câu: “Đồ lưu manh…”
” Thất Lục thiếu gia.” Thấy Hàn Thất Lục đi tới, vệ sĩ cúi đầu cung kính kêu một tiếng. Không phải ai vệ sĩ cũng cung kính, dựa vào địa vị mà gọi thôi.
Nghe vệ sĩ nói, Phỉ Lỵ Á ngồi dưới đất gần như ngủ lập tức tỉnh lại. Đứng lên liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hàn Thất Lục. Phía xa sau lưng Hàn Thất Lục đừng nói An Sơ Hạ đâu rồi, ngay cả cái bóng Sơ Hạ cũng không có.
Lập tức không kiêng kỵ nữa nhìn sắc mặt Hàn Thất Lục, cuống quít hỏi:” Thất Lục thiếu gia, Sơ Hạ tỷ đâu? Thiếu gia không tìm được tỷ ấy sao? Vậy phải làm sao bây giờ?”