Nhưng là vừa rồi rõ ràng Phỉ Lệ nói không có tìm được người. Lẽ nào Phỉ Lỵ Á không có tìm ở nhà vệ sinh? Không có khả năng!
Xoay người chạy đến Phỉ Lỵ Á hỏi:” Không phải cậu nói trong các dãy phòng học không có người sao? Sơ Hạ ở nhà vệ sinh nữ lầu bốn sao cậu tìm không được?”
Giọng nói hơi to, Phỉ Lỵ Á thiếu chút nữa liền bị hù dọa. Lập tức nuốt nước miếng, Phỉ Lỵ Á suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay một cái nói rằng: “Lúc tôi tìm, nơi đó cửa bị khóa lại. Cửa còn treo bảng ‘Đang sửa’ nên tôi không có đi vào…”
“Chết tiệt!” Lăng Hàn Vũ hung hăng đá hòn đá nhỏ trên mặt đất vào góc tối. Cậu muốn lên lầu, nhưng trong lòng cậu biết, có Hàn Thất Lục ở đó, Sơ Hạ không hề cần cậu.
Mặc dù như vậy, Lăng Hàn Vũ vẫn lệnh cho vài vệ sĩ của mình lên lầu. Sợ bọn họ cần gì, còn thuận tiện kêu xe cứu thương, đề phòng bất cứ tình huống nào. Cậu như người mất hồn, đi tới bồn hoa ngồi xuống.
Vài trực nhật sinh nghe được Hàn Thất Lục đã biết Sơ Hạ ở nơi nào. Vì vậy liền trở về phòng học lấy túi về nhà. Phỉ Lỵ Á theo đám vệ sĩ lên lầu. Trong nháy mắt, phía trước dãy phòng học chỉ còn lại Lăng Hàn Vũ cùng vài người vệ sĩ khác.
Thời gian giống như dừng lại…
Bên kia, Hàn Thất Lục nhanh chóng chạy lên lầu, đi tới trước cửa nhà vệ sinh nữ lầu bốn. Cửa treo cái bảng ‘Đang sửa’, anh một cước liền đá văng. Không cần nghĩ cũng biết, cái này nhất định là do Ba Tát Lệ làm.
“Sơ Hạ? Sơ Hạ! Sơ Hạ cô có ở bên trong không?” Cửa bị khóa, anh đầu tiên lớn tiếng hỏi, cũng không biết Sơ Hạ có nghe hay không. Ngược lại anh không nghe được bên trong bất cứ âm thanh nào.
Cửa đóng rất chặt, trên người anh không có mang đồ mở khóa, suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng anh lui lại mấy bước, chuẩn bị xô cửa. Mới vừa chuẩn bị bắt đầu chạy, vệ sĩ đột nhiên xuất hiện ngăn cản anh.
“Thiếu gia Thất Lục, cửa này rất cứng khó phá được, cậu lui ra phía sau, để tôi.” Âm thanh của người vệ sĩ đầy cung kính.
Hàn Thất Lục biết rõ mấy cái trò mở khóa này vệ sĩ của Lăng Hàn Vũ như thần, mở khóa là chuyện nhỏ không làm khó được bọn họ. Vì vậy cũng không nói gì thêm, gật đầu một cái đứng qua một bên.
Thấy Hàn Thất Lục đứng qua một bên, người vệ sĩ từ bên hông móc ra một cái túi da màu đen. Túi da bị mở ra, bên trong có rất nhiều đồ còn có cặp ngân châm nhỏ. Vệ sĩ đó từ bên trong lấy ra hai cây dài ngắn không đồng nhất đi tới trước cửa, một người vệ sĩ khác dùng đèn pin chiếu sáng, chưa tới năm giây, chỉ nghe thấy tiếng ‘tách–‘, cửa mở.
Hàn Thất Lục bảo họ giữ cửa, đèn nhà vệ sinh rất yếu ớt, chút vàng nhạt trong bóng tối. Dưới ngọn đèn, anh thấy được bên trong An Sơ Hạ dựa người vào tường hai mắt đang nhắm nghiền không hề nhút nhích.