Đến cuối cùng, ma xui quỷ khiến anh lái xe đến Lăng gia. Nhưng Lăng lão gia nói hai người đều chưa về, lại gọi điện thoại cho tài xế, nói là hai người đều chưa ra khỏi trường học. Cái loại cảm giác bất an này lại hiện lên trong lòng, anh ngay lập tức rời khỏi Lăng gia phóng xe thể thao một mạch thẳng tới học viện Tư Đế Lan vượt cả đèn đỏ.
Ai nghĩ mới vừa tới đã chứng kiến sắc mặt không tốt của Lăng Hàn Vũ mà cậu còn đang chửi thề. Thông thường trong tình huống nào, Lăng Hàn Vũ đều là thỉnh thoảng cúi đầu xem manga, thỉnh thoảng làm chuyện ngu ngốc, thỉnh thoảng nghiêm túc, thỉnh thoảng tiểu nhân. Chưa từng thấy qua cậu vô duyên vô cớ không kìm chế được cảm xúc. Việc này có thể chứng minh, Sơ Hạ đã xảy ra chuyện.
” Sơ Hạ đâu?” Hàn Thất Lục nhanh chóng tiến lên mấy bước, nắm chặt bả vai Lăng Hàn Vũ hỏi.
Lăng Hàn Vũ nhìn sâu vào mắt Hàn Thất Lục, cậu biết, lần này quả nhiên cần nhờ Hàn Thất Lục. Tuy là trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng… Nếu như thật sự không thấy Sơ Hạ, nhất định phải tìm đến Hàn Thất Lục. Chẳng biết tại sao, chính là cảm thấy, nếu cộng thêm Hàn Thất Lục sẽ dễ dàng tìm ra.
” Không thấy cô ấy.” Lăng Hàn Vũ khẽ cắn môi, nói ra vài chữ.
” Cái gì?” Hàn Thất Lục mở to hai mắt nhìn, trên mặt đầy phức tạp. Có lo lắng, có khiếρ sợ, có phiền não, nhưng không có lời giải thích vì sao lại vậy. Đột nhiên liên tiếp một tràng hình ảnh hiện lên trong đầu óc của anh.
Sau khi từ ngoài trở về, Ba Tát Lệ bất ngờ không có quấn lấy anh, hình như thỉnh thoảng lén lút nhìn anh. Còn nữa, khi Khương Viên Viên nhắc tới tại sao Sơ Hạ không về ăn cơm, Ba Tát Lệ đang gắp thức ăn tự nhiên tay run một cái, chiếc đũa rơi xuống đất. Trước đó anh không để ý, tưởng chính mình suy nghĩ nhiều quá, hiện tại xem ra…
Nếu như không có đoán sai, An Sơ Hạ mất tích, Ba Tát Lệ không tránh khỏi liên quan!
“Ngay từ đầu tôi cũng không phát hiện, lúc đến phòng học tìm cô ấy, bọn họ nói từ xế chiều sau khi An Sơ Hạ thi khảo nghiệm ngữ văn xong đã không thấy tăm hơi.” Lăng Hàn Vũ một bên giải thích, một bên lấy điện thoại di động ra, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục hỏi:” Dứt khoát, gọi điện thoại báo cảnh sát! Tôi để cho bọn họ điều động hết tất cả lực lượng nhất định có thể tìm thấy người. Hoặc là… Chúng ta không bằng tự tìm người…”
“Không cần.” Ngược lại hiện tại Hàn Thất Lụcbắt đầu bình tĩnh, khoát khoát tay cự tuyệt đề nghị của Lăng Hàn Vũ, sau đó lấy trong túi ra điện thoại di động, nhấn gọi điện thoại trong phòng khách Hàn gia.
Trong khi đó, Ba Tát Lệ đang đứng ngồi không yên đi qua đi lại trong phòng của mình. Cô ta chỉ là tức giận trong chốc lát, liền nhốt An Sơ Hạ trong nhà vệ sinh. Hiện tại cũng không biết Sơ Hạ đi ra chưa, nếu như đi ra không chừng sẽ nói cô ta nhốt cô. Nếu là như vậy, dựa theo tình hình trước mắt, Hàn Thất Lục tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta.
” Chết tiệt, làm sao mình lại ra nông nỗi như vậy?”
Đột nhiên có người gõ cửa phòng. Ba Tát Lệ khôi phục nét mặt, cố giả bộ bình thường đi tới cửa mở. Vừa mở cửa đã thấy Hàn quản gia đứng đó, đầu tiên ông cung kính chào cô ta, chậm rãi nói: “Ba Tát Lệ tiểu thư, cô có điện thoại ở phòng khách.”