Nhưng bây giờ không có thời gian để ngắm cảnh. Cô nghĩ, lấy can đảm từ trong cửa sổ đưa đầu lai nhìn xuống. Hai mắt choáng váng, cô quên nhà vệ sinh ở tầng thứ tư, nếu chỉ vì một cuộc thi cứ như vậy mà nhảy xuống, như vậy không phải là sẽ chết sao? Thực sự là khôngđáng!
Thu hồi ánh mắt, cô nghe đến bên ngoài phát thanh truyền tới tiếng chuông. Không hề nghi ngờ, cuộc thi bắt đầu rồi…
Được! Mà thôi! Cô bĩu môi, dù gì thì cũng chỉ là một cuộc thi mà thôi, cô sẽ không để ý nữa! Cơ hội của mình còn nhiều mà, cũng không thể bởi vì một lần cuộc thi mà chết được.
Nghĩ như vậy, An Sơ Hạ cảnh thấy bình tĩnh lại nhiều. Bắt đầu đi quanh nhà vệ sinh, chỉ mong trước giờ tan học có người tìm được cô, sẽ phải có người tìm được của cô. Chí ít… Hàn Vũ cũng sẽ phát hiện ra cô. Còn Hàn Thất Lục thì sao…!
Phiền toáikhoát tay, quên đi ý nghĩ trong đầu về Hàn Thất Lục. An Sơ Hạ tìm một chỗ thích hợp rồi ngồi xuống. Có lẽ là mấy ngày nay quá mệt mỏi, cô nhắm mắt lại rất nhanh nặng nề đã thiếρ đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Đồng hồ lớn treo tường của phòng học không ngừng hoạt động có quy tắc… Thế giới này thoạt nhìn như thế hài hòa, kì thực lộn xộn không tưởng.
Hoc sinh trong lớp không thấy An Sơ Hạ xuất hiện mặc dù thấy rất kỳ quái, nhưng không một ai đi tìm cô. Cho là cô có chuyện gì gấp. Dù sao An Sơ Hạ là người có trách nhiệm, không có khả năng tùy tiện bỏ thi. Mà giám thị cũng không có hỏi nhiều, chỉ là liếc mắt chỗ cô, không nói gì thêm.
Chuyện xấu và tin tức truyền đi với tốc độ ánh sáng như vậy, hầu như tất cả mọi người đều biết An Sơ Hạ có một mối quan hệ chặt chẽ với Hàn gia. Ngay giám thị cũng biết An Sơ Hạ vị bạn học này đắc tội không nổi. Cho nên đối với việc cô mất tích, không ai nói đến, tựa như làm bộ không có thấy, ai cũng không muốn phiền toái.
Vì lý do này, không ai phát hiện cô mất tích, cũng không có ai đi tìm cô, thậm chí không ai nhắc đến cô…
Rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên. Buổi chiều thi ba môn, tất cả mọi người đang trong tình trạng kiệt sức. Chủ nhiệm lớp cũng không có ắt mọi người ở lại, nói mọi ngời vất vả rồi nên về nghỉ ngơi thật tốt.
Mọi người cũng bắt đầu không nhanh không chậm dọn dẹp sách vở của mình, cũng có người không cần dọn dẹp chạy nhanh ra ngoài.
Người thứ nhất phát hiện An Sơ Hạ mất tích, đó là Phỉ Lợi Á. Lúc dọn dẹp bàn hoc, cô tìm vài cuốn sách cần dùng cho ngày mai để lên bàn, sau đó không nhanh không chậm từ ngăn kéo phía dưới lấy ra một mẫu bánh mì bắt đầu gặm. Khẳng định hoàn bánh mì cũ, trong phòng học chỉ chừa có ba học sinh một đang trực nhật phụ trách quét tước phòng học, giật mình nhìn thấy một học sinh khác đang ngồi ở trong phòng học mê mẩn gặm bánh mì và một đang ngồi đọc truyện tranh thiếu nữ.
Vương tay thoải mãi một cái, Phỉ Lợi Á đột nhiên cảm thấy không đúng. Sau đó chậm chạp nhìn qua chỗ ngồi bên cạnh mình. Chỗ ngồi rỗng tuếch.
Ngay sau đó Phỉ Lợi Á mới nhớ lại một chút tình cảnh mới vừa rồi…
Vừa thi xong khi tiếng chuông vừa vang lên, các học sinh đều trở về phòng học, thế nhưng… Dường như có cái gì không đúng…