Trước kia, cô ta không biết Hàn Thất Lục, cho nên không xen vào cuộc đời của anh. Nhưng bây giờ cô ta đã thực sự yêu Hàn Thất Lục, thích cả tính cách lạnh lùng, ôn hòa, không sai… Tất cả những gì thuộc về anh. Cho nên, dù trước đây Hàn Thất Lục chưa phải người yêu của cô thế nhưng bây giờ cô không thể không quan tâm đến quá khứ của anh.
Mà Sơ Hạ lại cố ý không nói cho cô ta biết mối tình đầu của Hàn Thất Lục là ai, điều này làm cho cô ta có cảm giác thua thiệt nên cô ta rất tức giận. Hít sâu một hơi, cô ta run rẩy hỏi lại một lần nữa: “Cô thực sự không chịu nói cho tôi biết sao?”
“Đúng vậy.” An Sơ Hạ không nói hai lời, chắc như đinh đóng cột. Đến bây giờ cô còn nhớ rõ ràng, khi cô hỏi Hướng Mạn Quỳ rốt cuộc là người nào như thế nào, Tiêu Minh Lạc vốn bất cần đời như vậy trên mặt lần đầu tiên lại lộ ra vẻ nghiêm túc.
Cô cũng nhớ, Tiêu Minh Lạc từng nghiêm túc nói với cô rằng: “Bất kể là ai nói cho cậu, từ nay về sau ba chữ này cũng không được nhắc trước mặt bất kỳ người nào. Đây là cấm kỵ.”
Thực ra, cô cũng được coi là một người trọng chữ tín. Cho nên lúc này đây, cô sẽ không nói ra chuyện này. Dù Ba Tát Lệ có đe dọa cô thế nào thì cô cũng không thể nói.Bởi vì đây là cấm kỵ.
“Được.” Ba Tát Lệ cắn chặt môi dưới, ánh mắt như muốn phun ra lửa. Cuối cùng, cô ta không thể làm gì khác hơn thu hồi ánh mắt lại rồi nhanh chóng rời đi. Tiếng giày cao gót càng ngày càng xa, cô thở dài, bất lực đi tới cửa phòng vệ sinh.
” Chết tiệt!” Cô khẽ nguyền rủa. Tiện nhân Ba Tát Lệ dám khóa cửa phòng vệ sinh lại! Chút nữa sẽ tiến hành cuộc thi, vậy phải làm sao bây giờ?
Đi nhanh đến cửa, cô cố gắng gõ cửa để ai đi ngang sẽ biết có người đang ở trong này. Nhưng gõ nửa ngày mà chẳng người nào đến. Vị trí khu vệ sinh này khá vắng vẻ. Cũng bởi vì nguyên nhân này cô mới tới đây cho thuận tiện, người ít hơn sẽ không cần chen chúc. Nhưng tình cảnh trước mắt cho thấy, cô đã vào sai nhà vệ sinh!
Có câu ngạn ngữ nói thế nào nhỉ? Đúng rồi! Một bước sai chân, hối hận cả đời.
“Có ai không? Có người hay không?” An Sơ Hạ vỗ vài cái lên cửa, cuối cùng kiệt sức đành dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh rồi trượt dài xuống đất.
Nhà vệ sinh của Tư Đế Lan đều có người phụ trách quét tước, cho nên rất sạch sẽ và không hề ẩm ướt.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô nhanh chóng cong đầu gối lên, móc trong túi áo khoác ra một chiếc điện thoại di động.
” May mắn thật…” Cô mới vừa cong khóe miệng lên thì màn hình điện thoại di động hiện dòng chữ: Sắp hết pin.
“Đừng… Đừng như vậy mà!” Gương mặt xinh đẹp của An Sơ Hạ đầy hoảng hốt, mới vừa mở danh bạ, màn hình điện thoại di động liền biến thành màu đen, đúng lúc quan trọng thế này.
Cô cố thử lại mấy lần, mỗi một lần vừa khởi động máy lên thì màn hình lại đen, cuối cùng ngay cả khởi động máy cũng không thể, điện thoại thật sự đã hết pin. Cô cũng đành chịu, sắc mặt tái xanh bỏ điện thoại vào trong túi. Kỳ thực cô rất muốn đập nó, sao tự nhiên lại hết pin đúng lúc như vậy, đây không phải là coi rẻ cô sao?
Nhưng người mua chiếc điện thoại này không phải là cô? Cô cũng không có dũng khí đập một chiếc điện thoại di động mắc như vậy…