“Khụ khụ khụ!” Vẫn chưa từng nói qua nửa câu Hàn Lục Hải trầm thấp một mặt cố ý ho khan vài tiếng. Khương Viên Viên thấy kia sắc mặt ông thật không tốt, cực kỳ tự giác ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn như cũ là hung hăng nhìn chằm chằm Ba Tư.
Tuy tại Hàn gia, Khương Viên Viên là lão Đại trong nhà, chỉ cần bà nói một cái đông, Hàn Lục Hải tuyệt đối không dám nói một cái tây. Nhưng kỳ thật về mặt đại sự, quyết định cho tới bây giờ đều là Hàn Lục Hải. Mà chỉ số thông minh của bà cũng không thấp, biết cái gì là thời điểm nên nói, khi nào thì nên ngậm miệng.
Tiến lên một bước, Hàn Lục Hải đối với Ba Tư thật có lỗi cười: “Chuyện vừa rồi coi như không phát sinh, chúng ta ngồi xuống trước ăn cơm. Ta nghe nói hôm nay bọn nhỏ trường học tiến làm đề thi chung khảo thí, vả lại cũng không thể chậm trễ cuộc thi, ăn cơm trước đi.”
Nếu Hàn Lục Hải đều đã nói như vậy, Ba Tư cũng không thể không nể tình, khẽ gật đầu đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống. Ba Tát Lệ cũng đi theo ngồi ở bên người Ba Tư.
Lúc này, Hàn Thất Lục không biết từ lúc nào đã từ trên cầu thang đi xuống, cầm trong tay di động của anh nhìn xem thời gian, sau đó ngồi xuống đối diện Ba Tư. Mà ngồi kế bên anh là An Sơ Hạ, vừa rồi khắc khẩu cô cũng cảm thấy được Khương Viên Viên giữ gìn chính mình để cảm thấy vui vẻ, mà là cảm thấy cực kỳ áy náy.
Cảm giác áy náy theo thời gian càng dài, đọng lại thì càng nhiều. Cô cảm thấy được cực kỳ có lỗi với Hàn gia, tuy nhiên nếu không phải vì Hàn Lục Hải như thế thì mẹ sẽ không phải chết. Nhưng cô không phải cái loại không biết suy nghĩ, cô biết, với bệnh tình của mẹ lúc đó, nếu không có bởi vì cứu Hàn Lục Hải mà qua đời, cũng sớm hay muộn cũng vì bệnh quá nặng rồi qua đời…
Điểm này cô vẫn không nghĩ muốn thừa nhận, nhưng hiện tại, cô không thể không thừa nhận. Bởi vì điều này là sự thật, cho nên cô đối Hàn gia cảm thấy cực kỳ áy náy.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Hàn Lục Hải nói câu ‘Thật có lỗi’ ông liền đi ra đại sảnh đi nghe điện thoại. Khương Viên Viên đột nhiên nhớ tới lại đang nấu canh vì thế liền đứng dậy đi tới phòng bếp bây giờ trong bàn ăn chỉ còn Ba Tát Lệ, Ba Tư, cô và Hàn Thất Lục.
Tiếp nhận từ tay Hàn quản gia chiếc đũa, cô tùy tiện gắp miếng cải trắng ở trước mặt liền cho vào trong miệng. Không nghĩ tới Khương Viên Viên vừa rời đi Ba Tư vào lúc này lại mở miệng: “Thật sự là không có giáo du͙c, nghe nói cô từ nhỏ đã không có cha, vậy người dạy dỗ cô là người như thế? Không có ai nói cho cô biết trưởng bối mà chưa động đũa trước, thì không thể động đến đũa sao?”
Vẫn biểu hiện hết sức điềm tĩnh không sao cả, An Sơ Hạ đang nghe đến Ba Tư nói đến động chạm đến mẹ cô khi đó, cô không ngừng nhíu mày. Nếu không phải cô ở trong lòng mặc niệm: ‘Không thể sinh khí, không thể tức giận’, cô đã sớm nhịn không được bưng đồ ăn lên liền hất đến trên mặt Ba Tư. Mặc kệ ômg ta cái gì tập đoàn Hàn thị cùng Ba Tư hợp tác, mặc kệ ông ta cái gì không giáo du͙c, trong lòng xem như không nghe không thấy.
Đúng là cô không thể làm như vậy, trước kia thường xuyên theo người đánh nhau là vì khi đó cô còn nhỏ, cô đã khiến mẹ bị nói này nói nọ nên cô không thể làm như vậy…
Manh động là ma quỷ, điểm này cô rất rõ ràng.
“Thực xin lỗi…” Cắn chặt môi dưới, cô ngậm đắng nuốt cay nói ra mấy chữ.
Ba Tát Lệ che miệng cười trộm, một bên cười lại vẫn một bên nhỏ giọng địa nói: “Xứng đáng, cô thật không được giáo du͙c…”
Ba Tư nói những câu nguyên nhân không căn cứ này thật khiến Hàn Thất Lục khó chịu không ngừng…