An Sơ Hạ không nói thêm gì, khóe miệng nhếch lên như muốn trả lời.
Mới vừa ngồi xuống ở trước bàn ăn, Khương Viên Viên tới lại gần vẻ mặt nghiêm túc nhìn An Sơ Hạ nói rằng: “Sơ Hạ, nói chung…, những chuyện khác, giao cho ta lo!”
Đúng lúc này, đoàn người Ba Tát Lệ đi đến. Mà Hàn Thất Lục lại đi lên lầu. An Sơ Hạ nghi hoặc, anh không ăn cơm sao? Nhưng cô cũng không có nói gì nhiều, dù sao Ba Tát Lệ và Ba Tư ở chỗ này, cô không muốn cùng Hàn Thất Lục mà biểu hiện quá mức…
Cô cũng không muốn Hàn Lục Hải lại rước lấy bất kỳ phiền phức nào. Tuy rằng giác quan thứ sáu của cô khônh chính xác lắm, cô đương nhiên đoán được, cái này Ba Tư tuyệt đối sẽ gây khó dễ cho cô. Nhưng cô không thể nói gì!
“Thất Lục, anh không ăn cơm sao?” So với việc An Sơ Hạ không quan tâm, Ba Tát Lệ có vẻ lo lắng cho Hàn Thất Lục.
Ngẩng đầu một cái thấy Hàn Thất Lục vẫn trên cầu thang trên lầu đi đến, liền cuống quít hô.
Nghe Ba Tát Lệ nói như vậy, Ba Tư cũng nghi ngờ nhìn về phía Hàn Thất Lục, âm thanh trầm thấp theo sát mà vang lên: “Thất Lục, tới dùng cơm nào, thuận tiện, chúng ta cùng thương lượng một chút ngày đính hôn các con, định là ngày kia.”
Chẳng biết tại sao, An Sơ Hạ đang cầm lấy chiếc đũa ăn trên tay. Một chiếc đũa từ trong tay rơi xuống, rơi xuống đất phát sinh thành tiếng vang.
Thấy được cảnh này, Hàn quản gia đứng dậy tới chỗ An sơ Hạ ngồi trước chồm hổm xuống tìm và nhặt chiếc đũa lên, nhẹ nhàng hòa ái nói rằng: “Thiếu phu nhân, Tôi giúp cô đổi đôi đũa.”
“Thiếu phu nhân?” Ba Tư nhướng mày, đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn quản gia, vạn phần không vui nói rằng: “Vừa rồi anh mới gọi vị này An Sơ Hạ tiểu thư này là gì?” Ông ta cố ý nhấn mạnh ‘An Sơ Hạ tiểu thư’ năm chữ. Hàn quản gia cầm chiếc đũa tay của cứng đờ, trên mặt biểu tình cũng không biết là biểu tình gì, quay về với chính nghĩa làm cho nhìn cảm giác có chút kỳ quái.
Nhất cúi đầu, Hàn quản gia thấp giọng nói: “Xin lỗi, Ba Tư lão gia.”
Hàn Thất Lục đang trên lầu lúc này đã dừng chân, anh dùng cặp mắt trời sinh kia mang theo một tia lệ khí thẳng tắp nhìn Ba Tư. Lão nhân này, ở trên thương trường cũng coi như là một người cao thượng, rất nhiều người đều gọi tán hắn là ‘Người hiền lành trên thương trường’. Chỉ là không nghĩ tới, vì nữ nhi hạnh phúc liền tranh giành, tiểu cô nương mà không bỏ qua được.
Thấy cha của mình răn dạy Hàn quản gia, Ba Tát Lệ trong ngực miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Khi cô thấy Hàn quản gia này đứng bên cạnh An Sơ Hạ bên kia nhìn rất không thoải mái, hãy nhìn khi cô ở Hàn gia ông cũng có địa vị nhất định, cho tới bây giờ không dám trước mặt ông xung khắc quá đột. Nhưng thấy Khương Viên Viên và Hàn Lục Hải đều ở đây cả, cô không có bật cười, nhưng trong mắt hàm chứa tràn đầy ý cười, thoáng cái Hàn Thất Lục đều quên hết.
“Thị… ” lời còn chưa dứt, bị Khương Viên Viên giành trước. Chỉ thấy cô chống nạnh đi qua đi lại Hàn quản gia qua một bên như một người đàn bà chanh chua dường như vươn tay ngón trỏ chỉ vào Ba Tư nói rằng: “Ta nói Ba Tư tiên sinh ạ, sỡ dĩ Sơ Hạ ở nhà của chúng ta đã được định sẵn cho rằng là vị hôn thê Thất Lục, ông bây giờ đột nhiên lại nhắc tới hôn ước khi còn bé kia, muốn nói người khác, nhưng không thể nói quản gia của ta, muốn nói chỉ có thể nói chính ngươi!”
Bị Khương Viên Viên nói vậy, trên mặt của Ba Tư có chút không nhịn được. Môi giật giật, sắc mặt hắn âm trầm nói rằng: “Hàn phu nhân, cô lời nói này có chút thái quá không?