An Sơ Hạ nhịn không được cười lên tiếng, Hàn Thất Lục này, thật đúng là để cho cô cảm thấy… Đáng yêu! Chết tiệt! Cô làm sao có thể… Bỗng nhiên cô cảm nhận được ánh mắt tức giận của Ba Tát Lệ nhìn về phía mình. Tuy nhiên từ bên ngoài là không thể nhìn thấy bên trong xảy ra gì, nhưng là ánh mắt của Ba Tát Lệ vẫn làm cô thấy khó chịu.
Được rồi, dù sao thì, cô cũng không thể một lần nữa làm người xấu lợi dụng Hàn Thất Lục, đem cái mong muốn của mình để đi xử lí cô ta được?
Đưa mắt hướng về phía Hàn Thất Lục, cô nói từng chữ từng câu: “Vì còn có cô ta ở đây, nên chỉ cần cô ta biến mất, tôi có lẽ có thể suy xét một lần nữa.”
Hàn Thất Lục khuôn mặt hơi phức tạp, việc cùng cha Ba Tát Lệ lần này cùng hợp tác một dự án cũng đang tới lúc quan trọng, nếu như lúc này để cho Ba Tát Lệ rời khỏi Hàn gia, dám chắc làm cho cha cô ta không vui, như thế rất có khả năng, việc hợp tác lần này sẽ không thành. Dự án lần này rất quan trọng, không cần Hàn Lục Hải nói thẳng, anh đương nhiên cũng là rất rõ ràng.
Vậy… Nên làm cái gì bây giờ?
Cũng may An Sơ Hạ cũng không phải loại người không biết điều, Hàn gia rõ ràng có thể ra một khoản tiền để cô biến đi, đúng là cô nhờ có Hàn gia, chẳng những để cô ở lại Hàn gia, còn để cho cô được học ở một trường hoàng gia nổi tiếng, tiếp thu chất lượng giáo du͙c tốt nhất. Tất cả.. tất cả… đều là Hàn gia cho cô mà có.
Không đợi Hàn Thất Lục mở miệng, cô tiếp tục nói: “Tôi không cần cô ta rời khỏi đây ngay, tôi chỉ là… Uy, anh để tôi làm người giúp việc có được hay không a?” An Sơ Hạ đột nhiên nghĩ đến.
Hàn Thất Lục tự nhiên là rát dẹp trai, khí chất hơn ngườilà càng không cần phải nói. Tuy nhiên nhìn qua dáng người gầy ốm, nhưng là một khi anh cởi hết y phục xuống, dáng người to lớn đầy đủ để cho học sinh nữ xem một cái liền chảy nước miếng, tại năng lực làm việc thuận tiện cũng là càng càng không cần phải nói rồi.
Nhưng kỳ thực đề nghị này rất quan trọng, đó chính là cô muốn báo thù… Trước Hàn Thất Lục cũng nói qua, cô là người giúp việc của anh. Tuy nhiên chuyện đã qua đã lâu, nhưng cô không biết bạn học có để ý chuyện cô đi mua nước, mượn sách, hay đủ loại đi nữa. Mặc dù không muốn làm, nhưng cô mỗi lần gặp phải hoàn cảnh này, đều đã gật đầu mỉm cười đáp lại anh, sau đó nói chuyện nhẹ nhàng để anh không giận.
Mà bây giờ, muốn làm giúp việc của anh, khiến cho cô đau đầu không biết là cô làm đúng hay sai. Dù còn vài ngày là được về lại Hàn gia, nhưng cô cảm giác có mấy năm thời gian như thế dài.
“Làm giúp việc?” Hàn Thất Lụcc vặn mi: “Có ý tứ gì?, ”
“Không cần thì thôi.” Cô trợn trừng mắt, làm bộ muốn xuống xe, Hàn Thất Lục hoảng vội vàng kéo cô lại nói: “Tôi cần.”
Trong nháy mắt đó, An Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương, cứ như vậy… côđột nhiên mềm lòng.
“Được rồi Hàn Thất Lục, như thế thì về sau tôi là người giúp việc của anh! Hi vọng anh không quên thân phận của mình.” Những lời này là anh nói với cô, lần này cô xin trả lại!
Bỏ tay Hàn Thất lục ra, An Sơ Hạ lạnh lùng đi xuống. Không khó phát hiện, khóe miệng của cô hơi giương lên.
Nhưng… Sự việc này phát triển, dường như hoàn toàn không còn nằm trong những gì cô dự tính…