Gấp tờ tạp chí đua xe tạp chí lại anh ngẩng đầu, Hàn Thất Lục không chút để ý đáp lại một câu: “Làm sao vậy?”
“Em…” Cô ta muốn nói điểm gì, lại phát hiện chính mình không biết nói gì. Chỉ cần Hàn Thất Lục một như vậy nhìn cô ta, cô ta liền hoàn toàn nói không ra lời, không thể không nói, anh thật sự rất đẹp trai. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khiến người khác nhịn không được rơi vào hai tròng mắt tối đen mà thâm sâu của anh, còn có mũi cao thẳng, không có chỗ nào mà không phải là hấp dẫn người khác.
Một cậu học sinh làm sao có thể bộ dáng đẹp như vậy?
“Tôi ghét nhất bị, là nữ sinh nhìn tôi mà chảy nước miếng.” Hàn Thất Lục không cho cô ta chút mặt mũi nói, ngược lại nghiêng đầu nhìn về phía An Sơ Hạ: “Đương nhiên, không bao gồm người nào đó.”
Vẫn nhìn ngoài cửa sổ, làm bộ như chính mình là không khí An Sơ Hạ ngón tay vào lúc này không tự giác búng búng, sau đó tầm mắt vẫn như cũ rơi vào cửa sổ. Đúng là chỉ có cô tự mình biết chính mình ngay lúc đó tim đập thật là nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ba Tát Lệ tự nhiên là càng thêm không hờn giận, đúng là xe vào lúc này lại đột nhiên ngừng lại, xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn về phía ngoài xe cô mới giựt mình cảm giác nhanh như vậy đã đến trước của chính của Hàn gia.
Cửa sắt lớn từ từ được mở ra, xe một lần nữa khởi động, thong thả lái vào của chính Hàn gia, cách đại sảnh còn có mười thước xe từ từ dừng lại. Ba Tát Lệ thần tốc mở cửa xe đi xuống, không đi ra ngoài cô ta sợ chính mình lại làm ra chuyện kich động gì. Cô ta cũng không hy vọng cho Hàn Thất Lục lưu lại ấn tượng xấu.
Nhưng cô ta không biết, từ khi cô ta xuất hiện, đối Hàn Thất Lục mà nói liền tồn tại cảm giác ghê tởm. Tựa như lúc An Sơ Hạ vừa đến Hàn gia vậy, anh đối Ba Tát Lệ cực kì chán ghét. Nhưng là về sau như thế nào, ai cũng không biết.
Hàn quản gia cũng đúng lúc đi xuống xe. An Sơ Hạ kết thúc trò chơi trên di động, phát hiện Hàn Thất Lục lại vẫn ngồi ở chỗ kia xem tạp chí. Giật giật cánh môi màu hồng, cô đúng là vẫn còn không có lên tiếng gọi anh xuống xe.
Thu hồi ánh mắt của chính mình, kiềm lại chính mình không kich động gọi anh, An Sơ Hạ để điện thoại vào trong túi áo, vươn ra tay trái chuẩn bị mở cửa xe bên cạnh mình, sau đó Hàn Thất Lục lại vào thời điểm này gấp tạp chí lại bắt lấy cái tay chuẩn bị mở cửa xe của cô.
“Anh… ?” Cô khó hiểu địa nhìn về phía Hàn Thất Lục, ánh mắt của anh mang theo một tia yếu đuối lại lập tức đâm phá chỗ sâu nhất yếu đuối nhất của An Sơ Hạ.
“Thật có lỗi.” Vẻ mặt của anh tại thời khắc này xem ra lại có chút quẫn bách, anh đường đường là Hàn Thất Lục người thừa kế tương lại của tập đoàn Hàn thị, lại vẫn chưa từng có người làm anh phải nhúm nhường, chỉ có cô, An Sơ Hạ. Để cho anh một lần một lần ngoại lệ.
Đối với việc Hàn Thất Lục thình lình giải thích, cô không biết thế nào, lại cảm thấy được cực kỳ mờ mịt, vì thế nghi hoặc hỏi câu: “Có ý tứ gì?” Cô quả thật là không biết Hàn Thất Lục là có ý gì. Nếu là do vừa rồi suýt chút nữa bị ngã dập mặttrong xe mà nói, thì nên là cùng Hàn Thất Lục không có lỗi gì, mà còn, cô còn nói cám ơn.
“Tôi là chỉ là lúc ở trước cửa trường học, tôi đối với cô phát hỏa rồi. Thật có lỗi.” Anh cong khóe môi: “Tôi hi vọng cô biết, tôi là vì để ý cô, cho nên mới…”
“Được rồi.” Cô lên tiếng cắt ngang Hàn Thất Lục đang nói, chen ngang nói tiếp: “Tôi từng nói rồi mà, trước kia có lẽ chúng ta còn… Đúng là hiện tại không có khả năng rồi.”