Nhưng mà, anh và cô đã được định trước không phải là người của cùng một thế giới. Hàn Thất Lục… đường đường là người thừa kế tương lại của tập đoàn Hàn thị. Mà cô An Sơ Hạ, chỉ là một cô gái bình thường, chỉ cần cố gắng thi đậu vào một đại học danh tiếng sau đó trở thành một học sinh được đánh giá cao lọt vào mắt của giáo sư mà thôi.
Giữa bọn họ sẽ không có bất kỳ tương lai.
Những ý nghĩ này cơ hồ xuất hiện cùng một lúc, cắn chặt răng một cái, cô đẩy Hàn Thất Lục ra điều chỉnh lại tư thế, gương mặt bình tĩnh, ung dung phản kháng. Vô tình nhìn thoáng qua Hàn quản gia, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt Hàn Thất Lục gật đầu một cái nói: “Tôi không sao, cảm ơn.”
Từ khi bắt đầu gặp phải Hàn Thất Lục, mỗi lần cô gặp phải chuyện khó khắn hay xấu mặt, thì người thứ nhất xuất hiện luôn luôn anh. Mà hôm nay, cũng như vậy.
Thu nhặt lại nội tâm đau khổ đang cuộn trào mãnh liệt, cô rời ánh mắt, nhìn những hạt mưa rơi xuống ngoài của sổ xe, thấy cảnh vật ngoài của sổ xe không ngừng biến mất về phía sau hai bên đường, cô không nhịn được thở dài một hơi.
Thấy cô như vậy, Hàn Thất Lục cũng không nói gì thêm, chỉ là trong tay đang cầm cuốn tạp chí xe đua mà anh yêu thích nhất nhưng cũng không thể xem được nữa. Nghiêng đầu, ánh mắt hướng về chỗ của cô nhịn không được toát mà toát ra một tia thân thiết.
Tất cả đều đã lọt vào tầm mắt của Ba Tát Lệ, chỉ hận đó là không thể đem An Sơ Hạ ăn tươi nuốt sống. Cắn chặt răng quan sát, trong lòng cô ta ghen tị tới khó chịu.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Hàn quản gia thở phào nhẹ nhõm, quay người lại trong lúc vô ý thoáng nhìn Ba Tát Lệ. Lúc này mới nhớ tới sự hiện diện của Ba Tát Lệ nữa, cuống quít mở miệng hỏi: “Ba Tát Lệ tiểu thư, cô không có sao chứ?”
Cô rõ ràng đã đã cảnh cáo Hàn quản gia, bắt ông sau này đều phải gọi cô là Thiếu phu nhân, thế nhưng lão quản gia này vừa tự nhiên gọi An Sơ Hạ là Thiếu phu nhân. Thực sự nhịn không được, gương mặt cô biến đổi, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
Không biết cô bị làm sao nữa, trên trán tự nhiên xuất hiện lên những giọt mồ hôi hột, trong tròng mắt cũng hiện lên một màn sương mờ ảo. Biểu cảm khó chịu mà nói: “Tay của tôi, vừa hình như gãy rồi…”
Toàn thân Hàn quản gia như bị dọa đến rùng mình, cuống quít tiến lên trước hỏi: “Cô không có sao chứ? Vừa rồi đâu đến nỗi? Yếu như vậy không phải nên đi bệnh viện khám hay sao?” Phải biết rằng, ông phục vụ Hàn gia đã lâu như vậy rồi chuyện khách bị thương ở Hàn gia là chưa từng có, bản thân ông làm sao không thể nóng vội được?
Nhìn thấy Hàn quản gia khẩn trương, cô ta rất thoả mãn, hơi nghiêng đầu, phát hiện Hàn Thất Lục đang nhìn cô, liền mếu máo nói: “Tôi cũng không biết sao nữa, chẳng qua là cảm thấy đau quá!”
Một lúc đầu, Hàn Thất Lục thật đúng là cho rằng cô thật gãy tay, thế nhưng cô lại lộ ra vẻ hơi đắc ý trong con ngươi, anh liếc mắt liền đoán ra được là cô nhất định đang giả bộ. Nhất thời trở nên lạnh nhạt ngồi thẳng lên, thậm chí trên gương mặt kia còn có chút khinh miệt.
“Vậy hẳn chỉ là trầy da, sau khi đến nơi bảo người hầu lấy thuốc mang tới xoa cho tay một chút là được rồi.” Hàn Thất Lục lạnh nhạt nói, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hàn quản gia, đáy mắt thị thâm bất khả trắc: “Lái xe đi, không sao đâu.”
Nghe Hàn Thất Lục nói như vậy, Hàn quản gia muốn nói hay là đưa Ba Tát Lệ đi bệnh viện xem một chút. Nhưng vừa quay ra nhìn, ông thấy được trong ánh mắt của Hàn Thất Lục ánh mắt có chút cường ngạnh, thoáng cái liền hiểu, không thèm nhắc lại khởi động xe, chiếc xe một lần nữa hòa mình vào trong dòng đường xe chạy.