Không tự chủ được mà miệng bắt đầu hở ra hợp lại: “Tớ nói này Mạnh Tiểu Nam, cậu có thể giữ chút tiền đồ có được hay không? Sau đó để lấy chồng Gia hiệu trưởng có lẽ lão sư lấy lòng quan hệ liền làm loại này mệt chết người không đền mạng sống nói, cậu mau nói lại lời tớ coi. Bằng không tớ mà biết, tớ trực tiếp bóp chết cậu!”
“A, là muốn bóp chết ai đó?” Âm thanh của Tiêu Minh Lạc đột nhiên vang lên, ngay sau đó đã ngửi mùi hoa. Kế tiếp, trước mắt An Sơ Hạ đột nhiên xuất hiện một bó cây hoa hồng màu đỏ.
Hơi mơ màng nháy nháy mắt, An Sơ Hạ ngước mắt, đối ánh mắt của Tiêu Minh Lạc: “Anh… Anh tại sao lại ở chỗ này?”
Làm một nữ sinh, phản ứng đầu tiên của cô lại không phải là kinh ngạc khi được nam sinh đột nhiên tặng cô cây hoa hồng màu đỏ, mà là vừa mở miệng hỏi đối phương tại sao lại ở chỗ này. Quả nhiên trong đầu An Sơ Hạ chả có chút hiểu ý nào!
Tiêu minh lạc ở trong lòng thở dài một tiếng, mỉm cười: “An sơ Hạ tiểu thư dễ thương, có thể giúp tôi một chuyện không?”
Nếu như không phải là người này dùng bộ dạng đó, An Sơ Hạ nhất định sẽ không chút do dự thưởng cho hắn một bạt tai. Chỉ là giá khuôn mặt tuấn tú làm cho vừa nhìn là khó có thể hạ thủ. Đương nhiên, nếu gương mặt đó là Hàn Thất Lục cô cũng không biết quạt bao nhiêu lần…
“Có gì mau nói, Tôi đang vội!” Cô nhíu lại mi, không có nhận hoa hồng trong tay Tiêu Minh Lạc. Chàng trai này bị coi thường tới mức độ nào cô cũng biết.
Ngồi thở dốc lúc này con ngươi Mạnh Tiểu Nam đảo một vòng, khiến vẻ mặt Tiêu Minh Lạc lúng túng, đoạt lấy hắn cầm trong tay bó hoa hồng kia mắt chiếu lấp lánh: “Vị công tử này, anh mua hoa thật là thơm, Tôi thật không khách khí!”
Tiêu minh lạc sửng sốt,sau cúi đầu nhìn xuống tay của mình, trong tay giờ rỗng tuếch. Nhất thời nhún vai, dù sao hoa này cũng là của một nữ sinh ái mộ anh vừa đưa cho anh. Bây giờ anh có chuyện trọng yếu hơn cần An Sơ Hạ hỗ trợ…
Nghĩ như vậy, Tiêu Minh Lạc lập tức hiện lên một nét thoáng qua không biết xấu hổ, tươi cười nói: “Kỳ thực Tôi ở đây cũng không phải ngẫu nhiên…”
“Được rồi, có chuyện nói thẳng, ấp a ấp úng hoài.” An Sơ Hạ mặt mày vừa nhấc, vẻ mặt hèn mọn. Nói cho cùng, cô kỳ thực đối với Tiêu Minh Lạc thật ra là có chút cảm tình, chứ mấy loại công tử này trước này đề có ý khinh người. Cũng may hắn đối với cô hình như không có ý xấu, thuần túy muốn làm bạn bè, cô cũng liền coi hắn là bạn bè.
Mặc dù là như vậy, nhưng Tiêu Minh Lạc dường như vẫn còn khúc mắc.
Khẽ thở dài, anh khẽ nâng mắt lên liếc mắt Mạnh Tiểu Nam một cái, dù sao mất mặt thì càng ít người biết càng tốt sao? Manh tiểu Nam tự nhiên cũng không phải đứa ngốc, ánh mắt cô sáng tỏ. Thẳng thắn buông tay, hạ khóe miệng không gì tự nhiên nói rằng: “Tôi đi đến phòng cứu thương treo điểm đường glu-cô ba, ngày hôm nay thể lực tiêu hao nhiều rồi.”
An Sơ Hạ gật đầu một cái, không có cự tuyệt, nhìn theo cho đến khi mất hút lại phía sau, rồi mới lười biếng nhìn về phía Tiêu Minh Lạc: “Này, nói đi, có gì cần tôi giúp một tay, tôi còn bận nhiều việc…”
Do chủ nhiệm lớp còn muốn muốn nói với bọn cô chút chuyện về cuộc thi, nên cô không thể tới trễ…