Nhưng mà người ai cũng không phải là nghĩ như vậy! Ba Tát Lệ mới vừa đứng thẳng người liền nghe Tiêu Minh Lạc nói Thất Lục của cô là biến thái, cái từ biến thái này cô hiểu rất rõ, nói chung chính là mắng người, cô cũng không phải cho phép người khác mắng chồng chưa cưới của cô. Cắn răng một cái, cô đỡ Lăng Hàn vũ cùng Tiêu Minh Lạc đồng thời đẩy đi ra ngoài: “Hai người các ngươi! Cút cho tôi! Tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào kẻ nào nói xấu Thất Lục của tôi!”
Nghi ngờ nhìn một cái, Ba Tát Lệ nói xong mấy câu nói đó một giây kế tiếp, một trung đội mặc cảnh phục ngang trời xuất hiện, trong tay đều cầm AK47, đứng ở trước mặt một nữ nhi đang cầm một khẩu súng rực rỡ.
Thấy sự xuất hiện của họ, Ba Tát Lệ không tự chủ được mà lui về phía sau một bước: “Anh… Các anh?” Cô mới tới đương nhiên không biết những người này là ai, rõ ràng cũng bị bọn người mặc cảnh phục này hù dọa.
Manh tiểu Nam tuy rằng cũng bị giật mình, nhưng cô rất nhanh hiểu được những người ăn mặc cảnh phục là vệ sĩ của Hàn Vũ. Chơi khá thật, vậy là lại có trò hay để xem rồi…
Xúc phạm Hàn Vũ,cái loại nữ sinh không có gì tốt, xem sắc mặt của cô ta, thờ ơ nhún vai một cái, đạm vừa cười vừa nói: “Thực sự là không có ý tứ, thuộc hạ của tôi tương đối bảo vệ chủ, cô vừa đẩy Tôi, như vậy bọn họ tự nhiên cũng sẽ không khách khí với cô. Thuận tiện nói một chút, thủ hạ của tôi không thế nào không nghe lời của tôi. Nhưng đôi khi Tôi nói bọn họ không cần nổ súng, thì bọn họ lại làm ngược lại với ý tôi.”
Nụ cười vô tư của anh làm cho Ba Tát Lệ dựng lên tóc gáy, làm bộ bình tĩnh, cô vừa muốn nói cái gì đó nhưng lại nghe thấy giọng của Hàn Thất Lục đột nhiên từ trên cầu thang truyền đến:
“Hai người các ngươi, đi đến cuộc thi, còn đứng đó làm gì?”
Ngụ ý, hai người họ nên dừng ở đây, nhưng Lăng Hàn Vũ trong lòng cảm thấy không thoải mái, đối với việc Ba Tát Lệ đột nhiên xuất hiện như thế này, cậu vô cùng khó chịu. Nhưng thấy biểu tình lạnh lùng của Hàn Thất Lục khiến cậu cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc câm nín.
Hơn nữa.. Thấy An Sơ Hạ tâm trạng dường như cũng không có gì thay đổi lớn a. Vậy anh kich động cái gì? Bỉu môi một cái, khẽ liếc mắt Ba Tát Lệ sau đó xoay người đi về phía cầu thang.
Về phần Tiêu Minh Lạc, luôn luôn có nguyên tắc tự bảo vệ mình, cũng sờ mũi một cái, rồi đi đến cầu thang. Trong lúc ném một khẩu súng về phía Manh Tiểu Nam, mà lúc đó Manh Tiểu Nam vừa nhìn xuống đất vừa đi
, thiếu chút nữa là không đỡ được.
“Thất Lục, bọn họ…” Khi đối mặt với nhiều khẩu súng như vậy, Ba Tát Lệ dù được Hàn Thất Lục giúp đỡ nhưng cũng không dám bước thêm nửa bước. Đây đại khái là bản chất của con người —— sợ chết.
Ba Tát Lệ với đôi mắt sắc bén, quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục. Danh tiếng của Hàn Thất Lục côđã nghe không chỉ một lần, có thể khiến Lăng Hàn Vũ khiếρ sợ như vậy ngoài Lão Thái Gia ra thì cũng chỉ có Hàn Thất Lục. Nhìn đối diện hắn chỉ một chút, mà trên trán đã hiện lên một tầng mồ hôi lạnh..
Đôi mắt đó đáng sợ như thế nào? Nhưng nếu xem xét cẩn thận thì đôi mắt ấy rất đẹp rất có thần. Thế nhưng một khi nhìn kỹ sẽ thấy rằng ẩn đằng sau đôi mắt bình tĩnh là vực thẳm sâu của sự nghiêm nghị.
Thu hồi tầm mắt của mình, Hàn Thất Lục gật đầu một cái, trầm giọng nói câu: ” biến mất ”