Manh Tiểu Nam muốn nói cái gì đó, vừa giương mắt liền nhìn thấy An Sơ Hạ mặt âm u nhìn về phía mình, chỉ đành cúi đầu, mặt xám xịt trở về chỗ ngồi xuống.
Mười phút trôi qua, cô thật sự nhịn không được, lấy một tờ giấy trắng trong quyển nháp viết rằng: ‘Lão Đại, cậu vì cái gì không cho tớ nghe?’
Viết xong thì cô lại vo thành một cục, nhẹ nhàng ném đi, lại không nghĩ tới là sẽ ném trúng bàn của An Sơ Hạ. Thầm than “xui xẻo” một tiếng, cô nhanh chóng ngồi vào bàn, thả quyển sách giáo khoa xuống, rồi nghi hoặc nhìn về phía cô: “Làm sao vậy bạn học Giang Nam?”
Manh Tiểu Nam vẫy tay nhìn Sơ Hạ, chờ cô đọc xong tờ giấy mới đi tới gần, đè thấp giọng hỏi: “Hai nữ sinh tìm cậu lúc nãy xem ra không phải người tốt nha, cậu và bọn họ có quen biết sao?”
Tuy lúc nãy cô ở khe cửa nghe lén bọn họ nói chuyện nhưng do trong phòng học cách âm tốt, cô căn bản nghe không ra, chỉ nghe thấy nữ sinh nói cái gì Ba Tát Lệ gì gì đó giống như Sơ Hạ, còn nói như thế nào là cái gì trầm trọng lắm… Tóm lại là cô không có nghe thấy, cho nên hoàn toàn không biết bọ họ hiện tại nói cái gì. Nhưng từ ánh mắt hai nữ sinh ấy cô có thể thấy được, bọn họ đối với Sơ Hạ không có ý tốt.
Bạn cùng bàn thở dài một hơi, lập tức cũng hạ giọng nói: “Nữ sinh kia tên Mạc Hân Vi, là hoa khôi của trường. Hàn thiếu gia cậu biết không? Là bạn trai của cô ta. Nhưng là Hàn thiếu gia tựa hồ không thích, ngược lại bênh vực Hạ tỷ của chúng ta, cho nên cô ta vì ghen tị tại lớp thể du͙c thường xuyên hãm hại Hạ tỷ, để cho tỷ ấy chạy hơn mười vòng quanh sân thể du͙c. Lại không ngờ Hàn thiếu gia tới bế Hạ tỷ đi, nếu không tỷ ấy mệt tới chết.”
Nói tới đây, bạn cùng bàn nhún nhún vai, bộ đáng bất đắc dĩ. Manh Tiểu Nam đại bừng tỉnh liền gật gật đầu nói: “Tớ hiểu rồi… Hóa ra là như vậy! Đúng rồi, về sau gọi tớ là Manh Tiểu Nam, tớ cảm thấy sẽ thân thiện hơn.”
Bạn cùng bàn nhịn không được nở nụ cười, liếc Manh Tiểu Nam phun ra một câu: “Cậu thật là hài hước.”
Đối với việc này cô không có ý kiến. Rất nhanh lại phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi, nữ sinh kia phải chăng là không muốn sống! Cả gan dám hãm hại Sơ Hạ, cô cần phải đáp lại cô ta cái lễ mới được! Nếu không về sau cô ta lại vẫn chứng nào tật ấy hãm hại Sơ Hạ a? Đang suy nghĩ làm thế nào để trả thù Mạc Hân Vi thì phòng học đột nhiên bị đẩy ra. Chỉ thấy người đi vào là hiệu trưởng, phía sau bà ta là một nữ sinh trông không giống người Trung Quốc, nữ sinh này mặt tươi cười đứng sau lưng hiệu trưởng, nhưng khi nhìn đến Sơ Hạ thì chớp mắt một cái, đôi mắt của cô ta đột nhiên đanh lại, lạnh đến cực độ.
“Nữ sinh này là ai a? Giống như búp bê a vậy, thật đáng yêu!” Có nữ sinh than nhẹ.
“Như thế này thì trời sinh liền là bộ dạng hồ ly!” Lập tức có nữ sinh phản bác: “Còn không bằng Hạ tỷ xinh đẹp của chúng ta!”
Phỉ Lợi Á đồng ý liền gật gật đầu: “Tuy nhiên nữ sinh này rất được, như dáng vẻ lúc Sơ Hạ mới thức dậy rất ung dung…”
Hiệu trưởng để cho Ba Tát lệ đứng ở cửa, chính mình tiến lên vài bước, nhìn về phía Manh Tiểu Nam nói: “Bạn học Giang Nam, tôi đã xem xét, trường em trước kia học so với trường chúng ta tiến độ học chắc chắn là không giống nhau, cho nên em tới phòng hiệu trưởng trước, rất nhanh sẽ có kì thi, lần này sẽ thi chung còn em với bạn học Ba Tát Lệ thì được miễn thi.”
An Sơ Hạ vẫn đang cúi đầu đọc sách, nghe đến ba chữ ‘Ba Tát Lệ’ thì đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu hướng về phía cửa lớp…