Nhưng khi nhìn phản ứng của An Sơ Hạ, rõ ràng đây là thật…
“Thế nào? Cô ta cũng chọc tới cô?” Sơ Hạ mỉm cười trêu chọc: “Nói thật với cô nha, Ba Tát Lệ và cô, tôi vẫn ưa cô hơn. Đúng, hiện tại cô ta đang ở Hàn gia, tôi bất đắc dĩ phải dời đến Lăng gia ở tạm.”
Nói như vậy, là Mạc Hân Vi hy vọng An Sơ Hạ giống trước đây chỉnh cô ta, hung hăng tát Ba Tát Lệ một cái. Nói thật ra, đối với loại người như vậy, cô quả thực càng thích Mạc Hân Vi. Chí ít Mạc Hân Vi so với cô ta còn có đầu óc!
“Trước kia cô thực sự ở tại Hàn gia…” Mạc Hân Vi lắc đầu: “Quên đi, bây giờ không phải lúc tính toán cái này. Không bằng… Chúng ta cùng liên thủ, tìm cách đuổi cô ta đi!”
” Ha ha…” Sơ Hạ cười ra tiếng sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh lúc đầu, dựa vào hành lang nói rằng: “Mạc Hân Vi này, ngay từ đầu cô hình như đã tìm sai người rồi, tôi không liên quan gì cả. Tìm cách đuổi cô ta là chuyện của một người bạn gái như cô.”
Hai tay nhanh chóng đặt lên vai Sơ Hạ, đáy mắt của cô ta hiện lên vẻ cô đơn: ” Sơ Hạ, tuy là tôi cũng không thích cô, nhưng so với việc đột nhiên cô ta xuất hiện, tôi vẫn là thích cô. Nhưng bây giờ cô muốn gì? Muốn để cho tự mình tôi đuổi cô ta sao, sau đó công tôi cô hưởng lợi à?”
Bất đắc dĩ thở dài, cô thật không nghĩ tới Mạc Hân Vi sẽ nói như vậy. Nghiêng mặt sang một bên nhìn về phía Mạc Hân Vi, cô đẩy hai tay Mạc Hân Vi khỏi vai mình: “Nếu như tôi trẻ lại một hai tuổi, tôi chắc chắn sẽ cùng cô tìm cách đuổi cô ta đi. Nhưng bây giờ trên người tôi mang quá nhiều thứ, sự kỳ vọng của mẹ, ước mơ của mẹ, tôi chỉ muốn sống bình yên. Còn Hàn Thất Lục, anh ta khả năng thích cô hơn! Nói chung, tôi phải đi về học bài đây.”
Cuối cùng Mạc Hân Vi gật đầu một cái, xoay người mở ra cửa trước của phòng học. Manh Tiểu Nam lúc này đang nằm ở trên cửa hết sức chăm chú mà nghe phía ngoài nói chuyện, nghe được Sơ Hạ muốn trở về ôn tập đang mở cửa mà cô đang tựa vào. Nhất thời cả người đều lao về phía mặt đất, cũng may Sơ Hạ kịp thời kéo cổ áo của cô lôi trở về. Bằng không té cái ngã là chắc chắn…
“Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?” Âm thanh của An Sơ Hạ hiện lên với chút hơi lạnh, Mạnh Tiểu Nam biết rằng Sơ Hạ đang nổi giận, cuống quít đứng ngay ngắn vỗ nhẹ váy vừa cười vừa nói:” Tớ không phải là… Tớ chỉ muốn đi nhà nhà vệ sinh thôi.”
Nghe xong An Sơ Hạ nhịn không được liếc nhìn Tiểu Nam, đi nhà vệ sinh cần gì phải ngó khe cửa? Liếc nhìn xuống, cô cũng không muốn phí lời, chỉ là vô cảm nói một câu:” Không có lần sau.”
Mạnh Tiểu Nam vội vàng theo sau:”Tuyệt đối sẽ không có lần sau!” Quả nhiên cô làm chuyện gì đều không thể qua mắt Sơ Hạ mà, Sơ Hạ như con giun trong bụng cô, buổi tối cô mơ gì Sơ Hạ đều đoán được!
Đơn giản, Sơ Hạ không muốn Mạnh Tiểu Nam dính vào rắc rối, tính xấu của cô nhất định sẽ gây họa cho Mạc Hân Vi, như vậy sự tình không phải đều tại cô? Ngược lại cũng không sợ phiền phức, chỉ là lo lắng… Cậu ấy vì mình mà bị thương tổn.