“Lão, lão Đại?” Trong ánh mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc. Đường mòn này thuộc loại có vẻ yên lặng vắng vẻ, vừa rồi cô hết sức chuyên chú ở trên tàng cây chăm chú lắng nghe không có nghe được bất luận cái gì âm thanh, lão đại là khi nào thì xuất hiện?
Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, An Sơ Hạ kéo nhẹ hạ khóe miệng, vẻ mặt xấu hổ vươn ra ngón trỏ chỉ hướng Manh Tiểu Nam: “Hồng nhạt… quần lótBách biến Sakura?”
“A – -” một tiếng thét chói tai vang vọng đường mòn trường học, có người đi ngang qua nghe được kêu thảm thiết nhao nhao hướng đường mòn nhao nhao nhìn, mà lại bị tiếng Manh Tiểu Nam quát cho thoái lui: “Nhìn cái gì vậy?! Không thấy được mỹ nữ đang luyện thanh nhạc a?!”
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, An Sơ Hạ chậm rãi bước đi qua, chọc chọc vai Manh Tiểu Nam hỏi: “Tớ cầu xin cậu, ngày đầu tiên đến trường có thể hay không an phận? Còn có, cậu cũng không có việc gì trên cây làm gì? Bất quá nói cho tớ biết có phải cậu lại…”
Tiểu Nam chỉ lập tức bày ra một bộ mặt ‘Vẫn lại là lão Đại cậu hiểu tớ nhất’. Vươn ra ngón trỏ chỉ chỉ trên cây một cái nào đấy chạc nói: “Ta vốn là nghĩ muốn làm quen nên đi thăm quan học viện hoàng gia Tư Đế Lan, lúc đi ngang qua nơi này, cậu thấy sao?”
Không kiên nhẫn trợn trừng mắt, An Sơ Hạ tiếp lời nói: “Kết quả cậu xem đến tổ chim trên cây?” Đứa nhỏ này như thế nào nhiều như vậy năm vẫn còn không thay đổi nhìn đến chim tổ liền leo lên là thói quen sao? Thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời…
Manh Tiểu Nam liền ôm chầm An Sơ Hạ ‘Ha ha hắc’ vô sỉ cười: “Thật đúng là bị cậu đoán đúng rồi! Tớ nói, tổ chim rất nhiều trứng mà không ai thèm lấy? Những thứ này con của kẻ có tiền thật đúng là không biết cái gì tiết kiệm. Có tiền tiêu vặt không dùng tới liền lấy mua đồ ăn, lấy cái trứng chim ăn không được sao? Cậu nói đúng không?”
Dùng lực bỏ ra móng vuốt của Manh Tiểu Nam, cô lại trợn trừng mắt nói: “Manh Tiểu Nam đồng chí, cậu bây giờ cũng được gọi là ‘con của kẻ có tiền’, như thế phiền toái cậu giữ gìn hình tượng có được hay không? Đừng cả ngày làm những thứ thương thiên hại lí này, vì mấy quả trứng chim, cuối cùng lại bị ngã!”
Làm vẻ mặt vô tội bĩu môi, cô vừa rồi thật đúng là ngã xuống rồi… Bất quá, chim tổ là thương thiên hại lí chuyện sao? Nói cũng hơi quá đáng đi… 【 tiểu bằng hữu không cần học a… ~】
“Không!” Manh Tiểu Nam đột nhiên phản ứng kịp: “Mặc kệ là trèo cây vẫn lại là lấy trộm trứng chim, đều là lão Đại ngươi dạy của ta a!”
Trước kia các cô không có tiền tiêu vặt mua đồ ăn vặt ăn, nhìn đến người khác ăn cái gì cũng thèm thuồng, vì thế thường thường liền đi tìm tổ chim trộm trứng chim sau đó nấu ăn. Ngẫm lại này ngày trước tuy nhiên quá được gian khổ, nhưng cũng quá thật sự vui vẻ.
Hai người trong lúc này đều đã rơi vào trầm mặc.
“Giang Nam! Nha đầu kia…Ta tìm con hồi lâu!” 【 phía trước có đề cập qua, Manh Tiểu Nam tên thật là Giang Nam 】tiếng một người đàn ông trung niên truyền đến, An Sơ Hạ theo thanh âm xem qua đi liền thấy người kia trong trí nhớ rất mơ hồ, Manh Tiểu Nam gọi là cha.
“Ta không phải nói ta con đi xem một lúc? Đợi ta làm xong xuôi thủ tục liền trực tiếp trở về à? Còn tìm ta hồi lâu… Tìm ta để làm chi?” Manh Tiểu Nam ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn, cha cô tính tình có vẻ rất ôn hòa, cũng không tức giận, chỉ là từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đi lên phía trước đưa cho Manh Tiểu Nam, sau đó nhìn An Sơ Hạ liếc mắt một cái gật gật đầu với cô liền rời đi.