Đối với cô ta luôn luôn là trưng ra bộ mặt liếc mắt một cái lạnh như băng hoặc là cười lạnh với cô ta một cái. Nhưng mà đối với cô gái kia, trong mắt anh hiện lên tia gì đó không rõ ràng.
Cha cô ta có nói qua Hàn Thất Lục đã có vị hôn thê gì đó, tuy nhiên bọn họ không có đính hôn. nhưng là bọn họ thích nhau. Mà còn, báo chí đã đăng tin hình ảnh bọn họ tình tứ hôn môi rồi. Đúng là cô ta không cam lòng, vì thế bắc cha cô ta nghĩ hết mọi cách để cô ta được vào Hàn gia ở.
Nếu cha cô dùng nét mặt già nua, nhắc lại hôn ước trước kia, cô ta tuyệt đối không thể phụ lòng cha mình. Bất luận như thế nào, cô ta cũng phải chiếm được trái tim Hàn Thất Lục!
” Căn phòng này không được, cô chọn lại phòng khác đi ” Hàn Thất Lục thu hồi tất cả cảm xúc, lạnh lùng nhìn Ba Tát Lệ: “Sau này cố gắng tránh xa An Sơ Hạ càng xa càng tốt, vừa tốt cho cô vừa tốt cho cô ấy, mọi người đều thoải mái.”
Ba Tát Lệ sửng sốt đem ánh mắt nhìn về nơi khác, lập tức khôi phục tươi cười: “Tôi đây ở phòng bên cạnh phòng anh được không?”
Khẽ gật đầu, Hàn Thất Lục nhịn không được nói: “Tôi nói rồi, liền sẽ sắp xếp cho cô ở lại nơi này một tháng, tôi cũng không có khả năng yêu cô. Cô hà tất gì phải làm như vậy?”
Sau đó cô ta chỉ yên lặng nhìn anh, ánh mắt vô cùng kiên định: “Tôi nói rồi, chưa hết một tháng, không ai biết được kết quả cuối cùng thế nào. Nếu kết quả thật sự, anh vẫn không thay đổi, tôi đây cũng sẽ không cảm thấy hối hận, ít nhất tôi đã cố gắng chiếm lấy trái tim anh!”
Trong nháy mắt đó, Hàn Thất Lục lầm tưởng nghĩ Ba Tát lệ là An Sơ Hạ, không thể không nói, bộ dạng quật cường ngang ngược này thật giống An Sơ Hạ. Ai biết lúc này anh lại ngây người một giây, Ba Tát Lệ lập tức kiểng hai chân lên ôm cổ Hàn Thất Lục, ngay sau đó cô ta lấy môi chính mình kề sát đôi môi lạnh băng của Hàn Thất Lục.
“Bụp -.-” sau lưng truyền đến âm thanh một vật rắn rơi xuống đất, Hàn Thất Lục lập tức đẩy Ba Tát Lệ ra quay đầu ra sau nhìn. An Sơ Hạ chính là đang cuống quýt vội khom lưng nhặt lại điện thoại. Hàn Thất Lục tiến lên vài bước nhặt giúp cô rồi đứng thẳng lên đem di động đưa cho cô.
Định đưa tay ra nhận chiếc di động trong tay Hàn Thất Lục đúng là anh đã tính toán sẵn trong đầu một bên tư thế đưa lại điện thoại cho cô một bên gắt gao không chịu buông ra.
Cuối cùng An Sơ Hạ không tể nề hà giơ tay lên, nâng giọng nói: ” Làm cái gì vậy? Định không đưa tôi hả?”
Nếu cô biết lên lầu lấy Bản Bút Ký sẽ nhìn thấy hai bọn họ hôn như thế đánh chết cô cũng sẽ không lên! Bất quá vì cái gì trong lòng cô lại có cảm giác khó chịu a? Cái loại cảm giác này là chỉ có lúc mẹ qua đời mới có thôi…
” Xem ra cô quên rồi.”
Hàn Thất Lục vào lúc này buông tay, An Sơ Hạ thuận lợi lấy được di động, giương mắt nhìn anh, nghi hoặc hỏi han: “Anh là có ý tứ gì?”
Hất mặt lên, anh lộ ra khẻ cười: “Di động của tôi lần trước cô mượn đi chơi đâu rồi? Đến bây giờ cũng chưa trả lại cho tôi thật làm cho đầu tôi đau lòng. Có ở trong phòng không? Tôi đi lấy.”
Điện thoại? An Sơ Hạ cô mắt trừng lớn, xong đời rồi! Cô quên bén đi di động của anh đi sạc điện, sau đó đem hình nền đổi đi rồi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ… Không được! không thể để cho anh nhìn thấy đánh chết cũng không thể!