– – – – – – – – – – – – – – mười mấy phút đồng hồ sau – – – – – – – – – – – – – –
Lăng Hàn Vũ vừa xuất hiện trước cửa World Trade Center, An Sơ Hạ cuống quít tới nghênh tiếp, trong tay lại vẫn cầm tờ khăn giấy. Vừa đến gần An Sơ Hạ tiện giơ cổ tay lên giúp cậu ta lau mồ hôi, trên trán kỳ thật không hề tồn tại mồ hôi: “BOSS đại nhân, người ngàn dặm xa xôi vội đến đưa ta thẻ ngân hàng ta thật sự là không biết nên báo đáp như thế nào.”
“Lấy thân báo đáp.” Tiếng Manh Tiểu Nam từ xa truyền đến. An Sơ Hạ nháy mắt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường. Đối với cô thì cậu ta vẫn là GAY, cho dù có bảo cô ‘Tôi muốn cô lấy thân báo đáp’ cô cũng có thể làm được, mặt cũng không đỏ tim không đập, không hề biến sắc.
Hàn quản gia tiến lên phía trước với Lăng Hàn vũ khom người chào nói: “Lăng thiếu gia.”
Gật gật đầu, cậu ta liền đem tầm mắt rơi vào An Sơ Hạ đang tràn ngập chờ mong, nha đầu kia thật là tham tiền. Rõ ràng cô là vì tiền liền làm bộ dạng cẩu nô, trong mắt cậu ta bây giờ thấy cô thật thấp kém. Mặc dù là lạ, nhưng mà… cảm giác cũng không tệ lắm!
Từ trong túi áo rút ra một tấm thẻ ngân hàng, cậu ta giơ lên nói: “Đây là thẻ của cô, mật mã thẻ là sáu số cuối cùng của thẻ. Còn nữa, ngày hôm qua tôi thật xin lỗi, nhất thời không khống chế tốt cảm xúc.”
Thời điểm này ánh mắt của cậu ta vẫn nhìn thẳng vào trên người An Sơ Hạ, khiến cô tự dưng cảm thấy xấu hổ. Cô nuốt nuốt nước miếng, lấy khăn giấy lúc nãy lau cho Lăng Hàn Vũ lấy lau mồ hôi lạnh trên trán mình, tiếp theo nhanh chóng túm lấy tấm thẻ trên tay Lăng Hàn Vũ: “Nếu cảm thấy có lỗi, vậy tôi cầm tấm thẻ này cảm thấy không có lỗi. Mọi chuyện xí xóa!”
Đứng ở phía sau Manh Tiểu Nam vươn ra ngón trỏ chọt chọt An Sơ Hạ, quỷ dị nhìn cô. An Sơ Hạ cuống quít nhớ tới chuyện trước đó đáp ứng Manh Tiểu Nam.
Cảnh tượng như sau:
“BOSS của cậu muốn tới nơi này? Vậy cậu phải đem anh ấy giới thiệu cho tớ! Nếu không… Hừ hừ, tớ sẽ nói cho vị hôn phu kia của cậu biết cậu là cậu muốn để dành tiền để ra ngoài ở.” Hai mắt Manh Tiểu Nam hầm hầm đáng sợ nhìn chằm chằm An Sơ Hạ.
Cái gì nói là tình cờ gặp mặt? Đây quả thực là tình cờ nha! Cô sảng khoái giơ tay đáp: “Được! Nhưng là người đó không thích cậu thì không liên quan gì tới tớ nha!”
“Chuyện đương nhiên, cái đó chỉ có thể nói là do bản tiểu thư xui xẻo, sức hút chưa đủ lớn thôi!”
Lắc lắc đầu, An Sơ Hạ bỏ những cái cảnh tượng này đi, đem thẻ ngân hàng đi đến bên Lăng Hàn Vũ vô cùng thân thiết kéo cánh tay cậu ta nói: “Boss đại nhân, là như vậy, vị này là Manh Tiểu Nam cũng là bằng hữu của tôi”
“Tôi biết.” Không đợi An Sơ Hạ nói hết, Lăng Hàn Vũ đã ngắt lời, ánh mắt nhìn xuống nơi cánh tay An Sơ Hạ đang ôm lấy tay mình, nhíu chặt mày, sau đó tỏ vẻ chán ghét đẩy tay cô ra.
Không hiểu có chuyện gì nhưng An Sơ Hạ cảm thấy dường như có gì đó không đúng. Chỉ là ánh mắt của Manh Tiểu Nam đang nhìn mình như thế, cô cũng không thể bỏ qua.
An Sơ Hạ gãi đầu cười cười, không khí có chút hơi khác thường, nhưng người ngoài cuộc như Manh Tiểu Nam thì là sao có thể nhận ra.
“Cô muốn nói gì?” Lăng Hàn Vũ không kiên nhẫn nhìn An Sơ Hạ mà hỏi. Một bộ dáng muốn tránh xa An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ nhìn Lăng Hàn Vũ, mấp máy môi định nói rồi lại thôi. Tình cảnh này thật sự cô không thể mở miệng a.
Nhưng nhìn về phía Manh Tiểu Nam, ánh mắt của cậu ta vẫn đang nhìn cô.
Aiz da…
“Thật ra…tôi….à… ừm… Có chuyện muốn nói.” An Sơ Hạ ngập ngừng.
Lăng Hàn Vũ nhếch miệng một cái, sau đó hơi cúi người xuống, ghé sát bên tai cô nói: “Muốn tỏ tình với tôi sao? Cô thật ngốc!”