“Cô ngủ suốt cả một ngày, tôi vẫn nên để cho săn sóc đặc biệt cho cô tịnh dường thêm, bất quá không có ăn uống gì. Hiện tại không đói sao?” Âm thanh của anh lạnh lùng, không mang theo có một phần nào nhiệt độ, nhưng kỳ lạ lại làm cho mặt cô ta đỏ lên.
Lắc đầu, cô ta nói: “Không đói bụng.” Nhưng mà bao tử của cô ta so với miệng của cô ta thành thật rất nhiều, phát ra âm thanh càu nhàu phản đối. Nháy mắt khuôn mặt vốn là có một chút hồng giờ đã trở nên càng thêm đỏ, tựa như quả táo.
Rất nhanh, anh gọi người đem một chén cháo trắng tiến vào. Anh dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn xuống cô ta liền húp xong một bát cháo, tuy còn muốn uống nhưng là ngại không dám nói ra, cô ta không có mở miệng. Lau khóe miệng một chút vừa muốn nói chuyện, lại nghe đến anh nói: “Hàn Thất lục.”
Hàn Thất lục… Đây là tên của anh sao? Lyla trong lòng vui vẻ, hạ mi khó xử nói: “Tôi gọi là… Lyla.”
Nghiêng nhẹ đầu, anh đứng lên nói: ” Nghỉ ngơi tốt.”
“Đợi một chút!” Vừa nghe nói anh muốn đi, Lyla lập tức nóng nảy, cô ta không thích cảm giác ở trong căn phòng lớn này một mình. Cau chặt mi, cô cắn cắn môi dưới nhẹ nhàng mà hỏi: “anh vì cái gì muốn cứu tôi…”
Nhìn ra được Hàn Thất lục sửng sốt một phen, lập tức xoay người anh dùng con ngươi kia băng lãnh nhìn cô ta: “Cô thiếu chút nữa đụng vào xe của tôi, Còn có tôi… phụ nữ.”
Anh nói chuyện chưa bao giờ quanh co lòng vòng, anh quả thật cần phụ nữ, cực kỳ cần phụ nữ… Đúng là anh không muốn đi tìm phụ nữ dơ bẩn, chính đang ở trên đường cái chẳng có mục đích lái xe khi đó, liền nhìn thấy cô ta muốn đi tìm cái chết đâm đàu vào xe anh. Gặp Lyla không nói lời nào, Hàn Thất lục nhướng mày: “Tôi cũng không bức người làm chuyện ngươi không muốn.”
Vừa muốn xoay người, trên cánh tay đột nhiên căng thẳng, Lyla cúi đầu, vành tai hiện lên tầng đỏ ửng: “Tôi, ta nguyện ý…”
Hàn Thất Lục lành đạm liếc cô một cái, lạnh lùng nói: ” Người phụ của tôi phản bội tôi, tôi chỉ là muốn tìm một người làm công cụ phát tiết. Cô nhất định phải biết, cô sẽ không bao giờ có được bất kỳ danh phận nào.”
Cầm lấy Hàn Thất Lục cánh tay lại nắm thật chặt, cô cắn cắn xuống môi đề cao âm lượng nói: “Mạng của tôi là do người cứu, bất kể người kêu tôi làm gì, tôi đều nguyện ý…” ánh mắt của cô vô cùng kiên định, lại vẫn mang theo một tia khó xử.
Ngay sau đó Hàn Thất Lục đi đến mép giường, mở đèn ngủ ở đầu giường. Căn phòng lớn như vậy liền trở nên một mảnh hắc ám, Lyla chỉ nghe thấy âm cởi quần áo, sau đó anh nặng nề mà áp ở trên thân mình, váy trắng liền bị xé toang, cô ta nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại. Đời này, đời này người đàn ông này sẽ là người đuy nhất cô ta ân ái.
Một loạt nụ hôn nóng bỏng vào chỗ cổ của cô ta, sau đó là dời xuống, nhưng không có một cái nụ hôn là rơi vào trên môi cô ta. ‘Ta chỉ là muốn tìm một người làm công cụ phát tiết’, âm thanh lạnh như băng của anh đột nhiên tại trong đầu óc cô ta vang lên. Lắc đầu, không có vấn đề gì, dù sao cái mạng này cũng là của anh…
Cảm giác được tay anh mềm mại xoa xoa trên người, thân thể nhỏ gầy của Lyla nhịn không được liền một trận run rẩy. Sau cùng, trên người cô duy nhất chỉ còn quần lót cũng bị anh tiện tay cởi, thân thể của anh hoàn toàn phủ trên thân thể của cô ta, khó có thể kìm chế rên ngâm một tiếng.
Ý loạn tình mê nhắm mắt lại, cảm thụ được Hàn Thất Lục cánh môi băng lãnh. Cánh tay di chuyển, nụ hôn của anh rơi vào trước bộ ngực cô ta, từ từ nhất thân…