Mấy lời kia làm mặt anh ta biến sắc, hai người họ chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhìn nhãn hiệu xe cũng có thể đoán ra thân phận của anh ta, cô cũng không phải hạng người bình thường. Giấu nỗi kinh ngạc hết trong lòng, anh ta hướng về phía cô gật đầu: “Chúng tôi chuẩn bị cùng Hàn thị đàm phán một dự án, nếu việc thành công, chiếc Lamborghini Reventon này căn bản không cần để vào mắt. Tôi đây thân là trợ lí tổng giám đốc tập đoàn Volkswagen Group, được căn dặn theo ý phu nhân thì thích loại lễ vật nào ngày đính hôn sẽ đích thân biếu tận nhà.”
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, thái độ anh ta đã nói lên toàn bộ, vừa mới đầu anh ta tỏ vẻ khinh thường cô mà giờ lại biến thành tôn kính rồi, thậm chí còn có một ít kinh sợ, cô nói: “Tấm lòng tôi xin nhận nhưng lễ vật thì không thể rồi.”
Lãnh đạm khước từ lời mời mọc, cô thoáng nhìn qua sắc mặt Lyla thật không được tốt. Cô ta dường như rất tức giận nhưng lại bị một ánh mắt nghiêm nghị ngăn lại, không nhịn được mà nghiêng mặt hướng sang một bên nói: “Theo ý phu nhân? Thật là nực cười đến chết mà…”
“Lyla!” Anh chàng trợ lí kia liền hướng phía Lyla mà quát nhẹ, quay đầu tỏ vẻ vạn phần có lỗi nhìn An Sơ Hạ nói: “Cô ấy thật không hiểu chuyện, thật mong phu nhân bỏ quá cho.”
Bây giờ, cô cũng sẽ không lưu lại một tí tình cảm nào nữa. Cười đến chết người? Khóe miệng cô nhếch lên, cười một cách quỷ mị, dơ tay lên giáng xuống cho Lyla một bạt tai: “Bề trên đang nói chuyện, cô là người bề dưới, như thế nào lại không biết cung kính? Có cần hay không để tôi dạy cô đạo lý làm người?”
Đối với cách làm của An Sơ Hạ, nhìn qua thì chẳng cảm thấy bất ngờ gì. Nhưng nụ cười của cô vừa rồi so với của Hàn Thất Lục cũng có vài phần tương tự. Anh ta không thừa nhận cũng không được, cô gái này nhìn qua rất giống những cô gái bình thường, trên người kỳ thật lại có một sức hấp dẫn đặc biệt khiến người ta không thể dễ dàng chuyển đi tầm mắt đi được. Nhìn kỹ Sơ Hạ, ngũ quan của cô kỳ thật rất có hồn, sắc nét. Tuy rằng chưa tô một chút son môi nhưng có thể làm cho người ta nảy sinh ý định muốn cắn lấy.
“Cô cư nhiên dám đánh tôi?” Lyla cắn chặt hàm răng, trên mặt nóng rát một mảnh, nhất định là sưng lên. Cô xuống tay lại nặng như vậy a~!
An Sơ Hạ than nhẹ, câu này đã quá quen đến nỗi có trong kịch bản rồi. Dạng người xấu xa như cô ta khi bị đánh đều đưa câu này ra làm lời kịch. Quả thực là ác tục tới cực điểm, lúc đó Lyla chuẩn bị đánh trả…
Một tiếng phanh xe lớn vang lên, xe của Hàn Thất Lục từ xa đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, dừng lại trước mặt mọi người. Vừa xuống xe liền thấy không khí thay đổi, khẩn trương mím môi tiến lên phía trước hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Lyla vừa thấy hắn, bàn tay đang nắm chặt lập tức buông ra, nước mắt ồ ạt tuôn ra như suối. Chạy vài bước sà vào lòng Hàn Thất Lục lớn tiếng khóc: “Thất Lục thiếu gia, cô ta muốn đánh em! Em rõ ràng là chưa làm cái gì mà cô ta đã cho em một bạt tai rồi, a~…., rõ là đau mà.”
Cúi đầu xuống xem Lyla một cái, không có dấu vết gì, kéo rộng khoảng cách giữa hai người, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía An Sơ Hạ, thanh âm của hắn có chút cứng nhắc: “Sao lại thế này?”
Vốn là muốn chết cũng không thừa nhận đánh ả hồ ly tinh này, nhưng nghĩ lại, hắn hẳn không phải là vì vừa rồi cô ở trên xe nói ‘Chúng ta hai người tương hỗ chán ghét’ mới đột nhiên đối với cô ôn hoà đi ư?
Trong lòng nảy lên một cảm xúc vui sướng, cô có thể cảm nhận được trong lòng Hàn Thất Lục cũng có hơi để ý cô rồi? Không phải sao? Vậy thì… Cứ thử xem sao!