Lăng Hàn Vũ mở cửa, kéo tay An Sơ Hạ đi vào. Gian phòng rất lớn, rất trống rộng rãi. Trong căn phòng chỉ đặt một cái bàn màu đỏ sậm, trên bàn đặt một bộ ấm trà cao cấp màu đỏ sậm. Sở dĩ là bộ ấm trà cao cấp là bởi vì nếu để cho cô pha trà thì tuyệt đối không hiểu cách dùng các loại đồ đạc ứng với cái thìa như thế nào…
Vừa đi vào cửa, cảm giác một ánh mắt sắc nhọn rơi vào người cô. Dưới ánh mắt này, tựa hồ bất luận kẻ nào đều nhất thời sẽ hiện nguyên hình, cô cảm giác được lưng của chính mình trở nên lạnh lẽo.
Cái gì gọi là rất nhiệt tình, cái này phải gọi là ánh mắt thờ ơ sắc bén tới cực điểm chứ sao là nhiệt tình? Kẻ có tiền sao đều kỳ quái như thế? Thẳng thắn, cô cũng không cố ý tránh né ánh mắt lạnh lẽo như tên bắn mà trực tiếp đón nhận.
Cô cũng bắt đầu không cố kiêng kỵ chút nào mà quan sát Lăng lão thái gia, nếu là ông của Lăng Hàn Vũ, như vậy nói như thế nào cũng năm sáu chục tuổi, nhưng là mặc dù mái tóc đều đã trắng bệch, nhưng tinh thần khí chất của ông cùng tiểu tử hai mươi tuổi kia giống nhau, không hề có một chút cảm giác già nua nào.
Đặc biệt cặp mắt kia, sáng sủa mà khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Dáng dấp Lăng Hàn Vũ không giống như ông anh ta. Cái này so sánh tướng mạo Lăng lão thái gia rõ ràng Lăng Hàn Vũ còn rất trẻ con. Ngoại trừ mũi, hai người cơ hồ không có một điểm giống nhau.
Lúc này ông chân trần ngồi dưới đất, hai cái tay tùy ý đặt ở hai bên, cũng đang đánh giá cô.
Dường như ánh mắt tinh ranh như cáo gìa đang chuyển động, sâu thẫm hiện lên một ánh mắt trân trọng. Với ông hình tượng bạn gái với Lăng Hàn Vũ hoàn toàn bất đồng. Ông cho rằng Lăng Hàn Vũ sẽ mang về nữ sinh tướng mạo thục nữ, hay là tướng mạo nữ sinh diêm dúa, nhưng trước mắt người nữ sinh này, không tính là đẹp bao nhiêu nhưng nhiều khả ái, liền có thể khiến người ta đã bị hấp dẫn từ ánh mắt đầu tiên.
Hơn nữa cô bẩm sinh có một loại khí chất trong sáng, người nhìn sẽ cảm thấy thanh thản. Hơn nữa cô tự coi trọng bản thân mình, Lăng lão thái gia đã từ đáy lòng khen ngợi Lăng Hàn Vũ. Không sai, nữ sinh này quả thật không tệ! Rất thích hợp làm vợ tương lai của Hàn Vũ nhà bọn họ.
Xem ra sự lo lắng của ông vẫn luôn là dư thừa, bảo bối đích tôn của ông giới tính hoàn toàn bình thường! Trước đây không có bạn gái cũng chỉ là bởi vì ánh mắt nó rất cao, hiện tại cũng coi như là tìm được thích hợp!
Khóe miệng khẽ cong, Lăng lão gia thu hồi ánh mắt giống như cáo già thường khi mà cười:
“Cháu gái, đến đây, tới nếm thử trà thượng đẳng Long Tĩnh do ta tự pha. Loại trà Long Tĩnh này trải qua nhiệt độ rất cao, cam đoan cháu uống một ly sau đó còn muốn uống nữa! ”
” Ông, người không cần chào hàng? Nói cho cùng tựa như một nhân viên chào hàng, cái gì uống còn muốn uống nữa.”
Lăng Hàn Vũ kéo tay An Sơ Hạ ngồi đối diện với Lăng lão gia, An Sơ Hạ cũng chỉ ngồi xuống theo.Lại giương mắt nhìn về phía Lăng lão thái gia, ánh mắt của ông trở nên dịu dàng lạ thường, hoàn toàn không sắc bén như lúc nãy. Điều này làm cô cho rằng vừa rồi cảm giác mình bị ông lột sống đều là ảo giác. Nhưng cô tự biết, cái loại cảm giác này tuyệt đối không phải là ảo giác!
Quả nhiên là Lăng lão thái gia chỉ chớp mắt có thể hoàn toàn biến thành người khác. Cô cũng không thể không cần thể diện, mỉm cười vươn tay chuẩn bị tiếp nhận chén trà trong tay Lăng lão thái gia.
Mà ở Lăng gia, sự tình cho tới bây giờ cũng không đơn giản như vậy. Coi như là tiếp cái chén trà, cũng không có đơn giản như vậy…
Tay cô gần đang chạm vào ly trà thì trong nháy mắt, Lăng lão thái gia đột nhiên đổi tư thế tay, chén trà bị ném đi.
Thoáng nhìn ánh mắt tinh ranh của Lăng lão thái gia, An Sơ Hạ cắn răng một cái, đột nhiên nghĩ tới lúc vừa mới mở cửa cũng có sự cố phi tiêu. Đây chẳng lẽ là quy củ của Lăng gia bọn họ? Được rồi, nếu là quy củ, cô cũng phải thật tuân thủ thật tốt.
Lăng Hàn Vũ mở miệng trước, cô nhanh chóng vươn tay kia, với tay tới, nhưng mà Lăng lão thái gia cũng đưa tay kia ở giữa không trung đem chén trà tiếp được, lại đưa tới trước mặt Sơ Hạ.
“Ông. Cô ấy… ”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Hai thanh âm đồng thời phát ra, phân biệt đến từ chính Lăng lão thái gia cùng miệng Sơ Hạ. Lăng Hàn Vũ ngây người tại chỗ, nhìn ánh mắt kiên quyết của An Sơ Hạ, giật giật môi, không nói gì thêm. Cô… Muốn làm gì?
Toàn thân của cô đều căng thẳng, một khuôn mặt tươi cười nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng… Cô cong khóe miệng lên, bề ngoài mỉm cười một cái, khuôn mặt cũng khôi phục vẻ lạnh nhạt:
“Xem ra, muốn uống được ly trà ngon này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.”
Âm thanh cuối cùng cũng nói ra, Sơ Hạ không khách khí chút nào vươn tay chuẩn bị bắt lại cổ tay Lăng lão thái gia, ai biết tay ông nhanh chóng dời tới chỗ khác, cự nhiên xuất hiện nhiều cái bóng. Nhìn ánh mắt của cô đều rối rồi. Cắn răng một cái, cô hướng tới một trong số cái bóng đó. Lăng lão thái gia tay cũng vào thời khắc đó dừng lại.
“Vèo.”
Cô hít vào một ngụm khí lạnh, không kịp thu tay về, tay nàng lập tức đâm vào trong chén trà. Trà rất nóng, lập tức, ngón giữa cùng ngón áp út hai cái ngón tay thon dài bị nóng đỏ lên.
“Chết tiệt!”
Lăng Hàn Vũ khẽ nguyền rủa một tiếng, đem tay cô kéo đến trước mặt của mình. Sau khi thổi thổi chỗ bị phỏng, vỗ bàn một cái đứng lên:
“Ông! Cô ấy là khách của ông!”
Nhìn thấy phản ứng của Lăng Hàn Vũ, ông cười toe tóet, điều này nói rõ cô gái này cũng không phải là Lăng Hàn Vũ gọi tới lừa dối để lừa dối ông. Mà là… Nó thực sự để ý cô gái này. Sâu thẫm mà nhếch miệng nói:
“Cái hòm thuốc đặt ở phòng ngủ của ta, con đi tìm một chút đi!”
Nhìn thoáng qua Sơ Hạ, vừa liếc nhìn Lăng lão thái gia, Lăng Hàn Vũ nhíu chặt lông mi nói: “Con đi tìm cái hòm thuốc, không cho ông làm khó cô ấy nữa!”
Sau khi lưu lại một câu như vậy, Lăng Hàn Vũ vội vã chạy ra khỏi phòng.
Quay đầu liếc nhìn hướng Lăng Hàn Vũ rời đi, Sơ Hạ làm bộ vô ý mà thu tay về hướng ngón tay của mình thổi mấy hơi thở, lạnh nhạt nói:
“Lão thái gia cố ý đem Hàn Vũ ra ngoài, là có lời gì không thể để cho anh ấy nghe được sao? Vẫn là… Có vấn đề gì cũng muốn hỏi con sao?”
Nghe Sơ Hạ nói như vậy, khóe miệng Lăng lão thái gia cong lên, trong mắt rõ ràng có vẻ tán thưởng: “Cháu gái tên gọi là gì, lại thật thông minh.”
Chứng kiến Sơ Hạ hào hiệp như thế, ông cũng sẽ không giả thâm trầm nữa, thẳng thắn nói trắng ra. Phòng ngủ của ông cũng không chỉ trong ngôi nhà này, mà là nơi chỗ khá xa. Hơn nữa cái hòm thuốc còn giấu rất kĩ, ông có nhiều thời gian cùng Sơ Hạ ‘Uống trà’.
Vươn tay không có bị phỏng, bưng một ly trà khác đưa tới trước lỗ mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, cũng không có uống, nhàn nhạt mỉm cười nói: “Trà này thật đúng là rất thơm, bất quá… Con càng thích uống nước suối.”
Cái này là cô cố ý nói lạc đề, bằng không, lão hồ ly này có thể muốn nói nửa ngày mới có thể nói đến điểm.
Quả nhiên Sơ Hạ nói lạc đề, Lăng lão thái gia cũng không nhịn được nữa: ” Ngươi và Hàn Vũ, là tại sao biết nhau, như thế nào ở chung với nhau? Nhà ngươi có cha mẹ không?Họ làm gì? Có đúng là cùng nhau đến nhà của chúng ta?”
Ta nói Lăng gia gia cứ làm như phim kiếm hiệp.