Dứt lời anh buông vai An Sơ Hạ xoay người cười nhạt đi lên xe. An Sơ Hạ liền căng hàng chân mày “Cái gì?!”( Ai oán địa nhìn vị hotboy kia liếc mắt một cái, người chạy cũng quá nhanh đi, nhớ lại cô bất đắc dĩ thở dài lắc đầu.
Thấy An Sơ Hạ nhìn theo bóng lưng ngày một xa của người kia, Hàn Thất Lục không khỏi lại nhăn lại mày. Từ trong cửa xe vươn đầu hứơng An Sơ Hạ hô to: “Như thế nào? Nghĩ muốn đuổi theo?”
Cô bực tức nghĩ ‘cái con người này, thật không thể nào ưa nổi’ cô cứng ngắc mỉm cười tiến lên mở cửa xe ngồi vào ghế phía sau. Nhìn thấy Hàn Thất Lục ánh mắt hồ nghi, An Sơ Hạ giả cười nói: “Tôi muốn ở phía sau ngủ một lát, cơm trưa cũng không muốn ăn, đến nơi thì gọi tôi”
Cô ý là khi nào đến nơi chơi bowling thì gọi cô. Hàn Thất Lục không nói gì, chỉ là sắc mặt như dọa người, vừa mới chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên có người từ bên ngoài ra hiệu mở cửa kính xe. Hạ cửa kính xe xuống, bên ngoài là ngừơi của phòng khám, cẩn thận lấy tiền từ trong túi đưa vào bên trong xe: “Hàn thiếu gia, tôi tìm anh trả lại tiền.”
An Sơ Hạ vừa định mở miệng nói Hàn Thất Lục không có thiếu tiền, cậu cứ cầm về đi, liền thấy Đường Tạp Y trừng to mắt đi đến chỗ bác sĩ, đẩy ra một bên: “Oa, này! Ra là cậu a?”
Lúc này ở phòng khám nhìn thấy Hàn Thất Lục sắc mặt đã trở nên xanh mét. Căn bản muốn tìm để trả cho anh đầy đủ tiền lẻ, để cho anh cảm thấy không được xem thường vị bác sĩ này, hiện tại lại xuất hiện Đường Tạp Y không có mắt này. Trong lòng than nhẹ một tiếng, mong trời Phật phù hộ cô ta.
Nhíu nhíu chân mày, Hàn Thất Lục không nói lời nào, chỉ là đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Tạp Y.
“Anh thật sự muốn kết hôn với An Sơ Hạ sao?” Đường Tạp Y không có nhìn đến ánh mắt của Hàn Thất Lục mà nhìn thẳng An Sơ Hạ ở phía sau, bỉu môi hỏi: “Thật sự không phải cô dùng bạo lực buộc anh nói ‘Tôi là vị hôn phu’..những lời như vậy đó chứ?!”
An Sơ Hạ tức tối, đây là muốn cô dùng bạo lực sao?! Nhớ lại cô đã từng đem cánh tay phải của Đường Tạp Y làm cho trật khớp rồi. Cũng là do cô ta gây chuyện trước thôi. Hơn nữa… Chuyện này thật đúng là không phải do cô làm, mà là Hàn Thất Lục làm cho cô!
“Cô ấy cực kỳ bạo lực sao?” Hàn Thất Lục không tỏ ra thờ ơ mà lại lên tiếng như mắng, cũng không lái xe rời đi, mà gương mặt nhàn nhạt nhìn Đường tạp Y có ý hỏi. Ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng so với trước coi như là dịu đi rất nhiều.
Đường Tạp Y để ý thấy Hàn Thất Lục sắc mặt thay đổi, nhếch môi cười nói: “Đâu chỉ là bạo lực a! Trước kia lúc chúng tôi còn học chung trừơng,tất cả mọi người đều ở sau lưng kêu cô là ‘Bạo Quân lang tỷ!’ Có một lần tôi vô ý làm rớt lá thư của cô ấy,cô lập tức động thủ đánh tôi gãy xương; Cho nên, chuyện cưới xin anh vẫn là tốt nhất nên suy xét cân nhắc đi.”
Nghe Đường Tạp Y hoa chân múa tay vui sướng kể chuyện lúc trước, Hàn Thất Lục liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, An Sơ Hạ sắc mặt âm trầm trông đáng sợ a… Không hiểu sao, tâm trạng anh lại thật tốt.
Bạo Quân lang tỷ? Anh, tại Tư đế Lan cũng có cái danh hiệu là Bạo Quân a…
“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi sẽ suy xét cân nhắc cẩn thận” Hàn Thất Lục cười quay đầu nói với bác sĩ “Số tiền đó xem như là chút phí.” Lại chuẩn bị khởi động xe, Đường Tạp Y đột nhiên đưa đầu với vào đến sát tai Hàn Thất Lục nói gì đó, che miệng ra vẻ khó xử rồi rời đi.