Nữ… Bạn gái? Không tự giác khóe miệng giật giật hạ. Nhất thời cảm giác được chung quanh không khí kịch liệt giảm xuống, rẩt lạnh a, là đang ở trong phòng bật điều hòa sao? Không, đó là Hàn Thất Lục trên người phóng xuất ra lãnh khí. Thật đáng sợ…
“Là vậy sao?” Hàn Thất Lục ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía người đứng ở phía sau vị hotboy kia, không biết nghĩ gì nhẹ nhàng chợt nhíu mày, anh ngữ khí thoải mái mà hỏi: “Sơ Hạ, anh ta là bạn trai cô sao? Hửm?”
Anh ta liền quay đầu nhìn An Sơ Hạ liếc mắt một cái, ánh mắt vô cùng chân thành. Anh ta lúc lần đầu nhìn thấy cô liền quyết định muốn theo đuổi cô, đúng là cô vẫn là trốn tránh hoặc là liền trực tiếp cự tuyệt, điều này làm cho làm hot boy hắn cảm thấy cực kỳ thất bại.
Run nhè nhẹ cánh môi, An Sơ Hạ khẽ cắn môi nói: “Hàn Thất Lục, đừng…”
“Cô… Biết anh ta sao?” Anh ta nuốt nước miếng, yết hầu ở cổ di chuyển, có một loại dự cảm bất an lan tràn tại trong lòng anh ta. Nhìn đến An Sơ Hạ phiền muộn không có trả lời, anh ta ngược lại nhìn về phía Hàn Thất Lục, mà Hàn Thất Lục vẫn như cũ là bày ra bộ mặt cười cười đáng sợ kia khiến người sởn gai ốc.
“Sơ Hạ.” Hàn Thất Lục dùng thanh âm mềm nhẹ nhưng đầy ẩn ý gọi tên An Sơ Hạ, An Sơ Hạ trên người run lẩy bẩy, xuyên thấu qua vai hotboy chắn trước mặt cùng Hàn Thất Lục đối diện. Lúc đó anh như hòn đá nóng, cô chỉ cảm thấy cô chết chắc rồi…
Không được! Sinh mệnh này đáng quý, làm sao có thể coi thường để như vậy sẽ liền chết a? Cô nhất định phải tìm biện pháp giải quyết, đúng rồi! Trong đầu một cái bóng đèn sáng lên, cũng chỉ có biện pháp này rồi.
Không đợi Hàn Thất Lục mở miệng nói chuyện lần nữa An Sơ Hạ vỗ vai hotboy kia, sau đó vòng qua anh ta đi đến bên Hàn Thất Lục mỉm cười ngọt ngào nói: “Hoyboy trường học à, tôi sợ là hiểu lầm rồi. Anh là vị hôn phu… của tôi a.”
Dù từ vị hôn phu ba chữ nói cực nhẹ, nhưng vẫn lại là cực kỳ rõ ràng bay vào tai anh ta. Có một loại cảm giác tên là sỉ nhục trong lòng từ từ lan tỏa tới.
Một bên Hàn Thất Lục nhàn nhạt nở nụ cười, trong lúc này nhìn An Sơ Hạ đến ngây ngốc. Ngón trỏ nhẹ nhàng gợi lên vuốt xuôi theo cánh mũi An Sơ Hạ, ánh mắt tràng đầy chiều chuộng: “Bảo bối nha, em luôn đi khắp nơi gây chuyện a.”
Không thể khống chế, mặt cô ‘Roạt’ địa một phen liền đỏ lên. Hàn Thất Lục trêu tức nở nụ cười, tiện đà nhìn về phía đối diện có kẻ đang ngây ngốc đứng. Tay phải cực kỳ tự nhiên đem An Sơ Hạ ôm vào trong ngực, bá đạo nói với vị hotboy trường học kia: “Ta biết vị hôn thê của ta cực đáng yêu người đều yêu thích, nhưng là nếu cô đã là người của ta vậy thì không cho phép nam nhân khác gặp mặt cô thêm lần.”
Nụ cười gượng gạo… Anh ta tự cho là đầu lưỡi linh hoạt nhưng vào lúc này tuyệt nhiên không dám mở miệng nói một lời. Anh thật quá nguy huểm, rõ ràng là đang cười, rõ ràng thanh âm là như vậy bình tĩnh, lại vẫn mang theo nhất điểm ôn nhu, lại làm cho người ta một loại không nói nên lời rung sợ mà im lặng. Từ trong đáy lòng, anh ta là sợ hãi Hàn Thất Lục. Người này, anh ta cũng tuyệt đối không thể trêu vào.
Thấy phản ứng của hotboy trường học làm cho anh cực kỳ vừa lòng, miệng nhếch lên nói: “Bất quá xem tại ngươi là bạn học cũ của Sơ Hạ lâu ngày không gặp nên thân thiết, lần này ta coi như cái gì đều đã không thấy được.”
Anh ta xấu hổ cười cười, thanh âm mang theo run rẩy nói: “Tôi chúc phúc các ngươi… Tôi còn có việc, phải đi trước rồi.” Nói xong sợ Hàn Thất Lục nói cái gì, hốt hoảng chạy khỏi tầm mắt.