“Thì ra là các cô là bạn của Sơ Hạ, các cô bạn tốt, tôi tên là Hàn Thất Lục, là vị hôn phu của Sơ Hạ, xin giúp đỡ nhiều hơn.” Nói xong, còn rất lịch sự khom người chào, hoàn toàn không còn lạnh băng như vừa rồi.
Anh ta cố ý, tuyệt đối là cố ý! An Sơ Hạ cắn răng nghiến lợi muốn xông tới đem con người bỉ ổi kia chặt thành trăm mảnh! Biết rất rõ ràng cô không muốn cho Tiểu Nam biết quan hệ của bọn họ, nhưng là anh ta cư nhiên… Vô sỉ như vậy!
Manh Tiểu Nam lần nữa bị làm cho loạn, cô vừa rồi mới câu dẫn người đàn ông của Lão đại!!! Chuyện này, nên để cho nó trở thành một bí mật đi…
“Cái đó… Tôi còn có việc, trước hết như vậy. Lần sau gặp lại nha, bái bai!” An Sơ Hạ đem số điện thoại cho Mạnh Tiểu Nam, sau đó nhanh chóng kéo tay Hàn Thất Lục đang cầm nước suối, sau đó lôi kéo anh bỏ chạy.
Nhìn An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục kia dần dần đi xa, Manh Tiểu Nam như ở trong mơ giờ mới tỉnh: “Lão đại! Tôi quên nói cho cậu một việc!!!” Cô phải nói chuyện chính là… Tuần sau cô cũng đi học ở học viện hoàng gia Tư Đế Lan!
Nhưng là An Sơ Hạ chạy quá nhanh cũng không nghe được thanh âm của cô. Thôi! Chờ Thứ hai cho cô một bất ngờ! ~
“Ha hả, cô xem đi, người ta có vị hôn phu nhiều tiền còn có thể để ý tiểu nha đầu như cô sao?” Đường Tạp Y chê cười một phen, sửa lại một chút cổ áo sải bước đi qua Manh Tiểu Nam còn cố ý đụng cô một cái mới rời đi. Manh Tiểu Nam đứng tại chỗ nhìn bóng lưng con cáo già Đường Tạp Y kìm nén không có mắng ra thô tục!
Đến cuối cùng đem mặt nghẹn đỏ bừng, cô thở một hơi, hướng xuống đất nhổ một bãi nước miếng nói: “Đường Tạp Y đồ cáo già chết dẫm, cô coi là cái thứ gì? Nếu không phải là chuyển trường không muốn gây chuyện nữa, tôi không thèm chấp nhất! Hừ!”
An Sơ Hạ ở trong lòng Mạnh Tiểu Nam không giống những người bình thường, cô có thể vì mình bị hiệu trưởng phạt đứng, có thể vì mình cùng đánh nhau với bọn nữ sinh côn đồ, có thể vì mình tiết kiệm tiền ăn sáng mua cho cô quà sinh nhật. Cho dù bây giờ Sơn Hạ vì có tiền mà không để ý tới cô, cô nửa câu oán hận cũng không có! Huống chi Lão đại chắc chắn không phải loại người như vậy!
Giậm chân một cái, cô cuối cùng trợn mắt nhìn Đường Tạp Y một cái rồi xoay người đi.
Ngửa đầu cô uống hơn phân nửa chai nông phu sơn tuyền, An Sơ Hạ kìm nén không để cho mình chất vấn Hàn Thất Lục, cô còn có việc cần nhờ anh, kìm nén, kìm nén a!
“Muốn mắng tôi cứ việc nói thẳng, chớ cầm nước hả giận. Nước là từ thiên nhiên nhưng là rất khan hiếm.” Giương mắt lãnh đạm liếc cô một cái, Hàn Thất Lục tức giận nói: “Thế nào? Nói với mọi người tôi là vị hôn phu của cô làm cho cô cảm thấy mất mặt sao?”
Mất mặt? Cô quả thật cảm thấy mất mặt! Mất mặt cũng vứt xuống Đại Tây Dương đi!!
“Đâu có đâu? Làm sao sẽ cảm thấy mất mặt đây? Anh là ai a? Chuyện này nói ra chỉ sợ tôi làm mất mặt anh đi? Aha hắc…” Làm trái với lương tâm, nói ra mấy câu nói đó, cô hận không được cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Hàn Thất Lục dùng ánh mắt mê chết người trên dưới quan sát An Sơ Hạ một cái: “Đi ăn cơm đi.” Vừa nghe cũng biết cô nói tuyệt đối không có nửa câu chân thật mà, dứt khoát không chấp nhặt với cô!”
“Sơ Hạ?” Một âm thanh vừa quen thuộc lại xa lạ từ sau vang lên, cô phản xạ có điều kiện hướng phía sau nhìn…