Anh trực tiếp đưa tay phải lên, nhẹ nhàng chạm vào tai phải của cô. Chỉ là đụng nhẹ nhưng lập tức cô liền cảm thấy như có một cây kim đâm đau nhói mang theo cảm giác nóng hừng hực truyền tới thần kinh của cô.
“Đau quá!” Bất giác tay phải sờ lên lỗ tai rồi đưa tay đến trước mặt, tay cô dính máu. Cô lập tức nghĩ đến bà chủ cho thuê nhà chết tiệt dùng sức bóp lỗ tai cô, chắc chắn lúc đó người phụ nữ kia bấm mạnh bằng không sao lại có máu?
Chẳng qua lúc đó mọi thứ phát sinh quá nhanh, cô không có thời gian chú ý tới lỗ tai bị thương, chỉ là cảm giác lỗ tai nóng hừng hực cũng không nghĩ nhiều. Thì ra là chảy máu…
Nhìn bộ dạng như người mới tỉnh mộng kia, Hàn Thất Lục lập tức không nhịn được vỗ đầu cô một cái: “Gần đây có phòng khám nào không? Cô không xử lý vết thương đúng cách sẽ dễ dàng bị nhiễm trùng hay cô thực sự vẫn còn định để như vậy?”
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của anh làm cho Sơ Hạ không thể nào phản bác, cái này hơi khác thường, biết anh bây giờ là vì tốt cho cô, nhưng giọng nói không có chút dịu dàng. Ôn nhu một chút sẽ chết sao?
Đảo cặp mắt trắng dã, cô chỉ vào khúc quanh ngay phố: “Đi qua khúc quanh thứ hai là tới. Chúng ta đi thôi.”
Nhưng mà đi đến thì phòng khám đóng cửa, trong trí nhớ cửa cô thì phòng khám chưa bao giờ đóng cửa, bên ngoài còn có ổ khóa lớn. Nghi ngờ, thấy ven đường có một người quen mặt vừa đi tới liền bị cô kéo lại hỏi: “Tại sao phòng khám của ông Lý đóng cửa vậy ạ? Con nhớ xưa giờ nơi này đều không bao giờ đóng cửa.”
Người qua đường kia liếc nhìn Sơ Hạ, có chút tiếc rẻ nói rằng: “Con gái ông Lý trước đó vài ngày phát hiện ông ấy bị tắc nghẽn cơ tim nên đã đưa đến bệnh viện lớn ở trung tâm. Nếu nhớ không lầm đã đóng cửa bốn ngày rồi, nhà bọn họ kinh tế không tốt lắm, không biết có tiền chữ không nữa. Hơn nữa cái bệnh viện này cũng khó mở cửa lại, muốn xem bệnh phải đến phòng khán đối diện trường trung học đệ nhị xem thử.
Người qua đường khẽ lắc đầu rồi rời đi.
Ông Lý là người tốt, dáng vẻ vô cùng hiền lành, làm sao lại… Cô cúi xuống, khóe mắt có chút ươn ướt. Cô sợ nếu nghĩ tiếp nữa sẽ không khống chế được tâm tình của mình khóc trước mặt Hàn Thất Lục, vậy sẽ mắc cỡ chết người thôi. “Đi thôi, đi tới cái phòng khám đối diện trung học đệ nhị gì đó. Xa không? Chúng ta lái xe đi!”
Hàn Thất Lục rõ ràng cũng chỉ nghe người đi đường ấy nói thế, nhưng anh không có nhiều cảm xúc, dù sao chuyện này không liên quan tới anh. Đối với chuyện không chút liên quan, trước giờ anh không có để tâm.
Sơ Hạ gật đầu. “Có xa một chút! Nên là đi xe thôi!”
Điều chỉnh tâm tình cho tốt lên, cô nghĩ lúc rãnh rỗi liền đi đến bến viện thăm ông Lý.
Sau khi lên xe, bên trong xe vô cùng yên tĩnh. Hàn Thất Lục nhìn cô một cái. “Làm sao vậy? Một ông lão cũng đáng cho cô để tâm nửa ngày sao?”
Giọng nói ngả ngớn cũng không làm Sơ Hạ tức giận, cô tựa vào cửa sổ bên cạnh, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ lui về phía sau, mấy giây sau cô chỉ mở miệng nói: “Lúc mới chuyển tới nơi này, nếu như không có ông Lý, tôi sợ là tôi đã chết sớm rồi.”
Tay cầm lái đột nhiên căng thằng, Hàn Thất Lục trầm mặc không nói.