Hưmm? Vì cái gì muốn giúp cô? A…! Đúng rồi, vừa rồi Mạc Hân Vi muốn đánh cô, anh cũng giúp cô cản lại.
Giờ khắc này, ngực của cô dâng lên cảm xúc ấm áp, hốc mắt tự dưng nhịn không được đỏ lên. Tựa hồ thời điểm mỗi lần cô gặp khó khăn, anh liền xuất hiện…
Trên người Hàn Thất Lục tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, làm cho bà ta run rẫy người toàn mồ hôi lạnh. Sống nhiều năm như vậy bà ta lập tức nhận ra, người mà có thể phát ra khí chất như vậy nhất định không nên động vào.
Bà ta liền thay đổi cách xưng hô đối Hàn Thất Lục từ nam sinh lập tức biến thành thanh niên. Bởi vì chỉ có thanh niên mới có cái loại khí chất băng lãnh, ánh mắt rực lửa như vậy… Mà Hàn Thất lục quả thật đã mười tám tuổi, cũng đã là người trưởng thành.
“Cậu cần gì? Mua nước hoa quả sao?” Giọng nói của bà ta hiện giờ không ngừng run rẩy, nhưng vẫn là cố giả bộ trấn định hỏi một câu như vậy.
Vốn dĩ anh định trực tiếp chấm dứt việc ở cùng một chỗ với người phụ nữ kinh tởm này, nhưng mà hiện tại xem ra, còn biện pháp khác tốt hơn. Để cô được giải toả uất ức một chút rồi chấm dứt cũng không muộn.
Khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên trở nên ôn hòa lại, mỉm cười nhưng cũng hiện lên có gì đó không bình thường: “Là chủ cho thuê nhà đây sao? Tôi là vị hôn phu của Sơ Hạ, Hàn Thất Lục, người thừa kế tập đoàn Hàn thị. Chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ khi Sơn Hạ đủ tuổi kết hôn, đến lúc đó hi vọng bà có thể tới tham gia hôn lễ chúng tôi.”
Giọng nói trầm ấm say lòng người, cùng nụ cười mang thâm ý sâu xa làm An Sơ Hạ sửng sốt, đảo mắt nhìn anh. Đúng lúc Hàn Thất Lục lúc này cũng đảo mắt nhìn cô một cái, lập tức mỉm cười ôn nhu nhìn cô đầy cưng chiều.
Anh tới cùng, làm muốn làm cái gì? An Sơ Hạ khó hiểu, nhưng là có một chút hiểu ra, Hàn Thất Lục là vì muốn giải vây cho cô.
Phát hiện ra chuyện này khiến cho cô vốn đang tức giận mà tâm tình bình ổn lại, thậm chí mang theo vạn phần sung sướng.
“Vị hôn phu?” Bà ta nghe thấy thực kinh ngạc trừng to mắt, biểu tình kinh ngạc kia nếu để cho người khác nhìn nhất định nhịn không được ôm bụng cười lăn lộn. Vươn ra ngón tay chỉ chỉ An Sơ Hạ: ” Thiếu gia tập đoàn Hàn thị định sẽ lấy cô?”
Nhìn thấy trên mặt bà ta biểu thị không tin, Hàn Thất Lục không nhanh không chậm đem từ trong túi áo ra Danh thiếρ bản vàng đưa cho bà ta, bà vội vàng nhận lấy, xác nhận danh thiếρ bằng vàng rồng nguyên chất bà ta mới nhìn tấm danh thiếρ cao cấp ghi: Tổng giám đốc Tập đoàn Hàn thị – Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục rất nổi tiếng. Là người thừa tập đoàn Hàn thị. Lúc An Sơ Hạ còn chưa có đến ở Hàn gia cô cũng thường xuyên nghe được người khác nói về anh. Nói cái gì vừa đẹp trai lại nhiều tiền. Bà ta rõ ràng cũng là biết Hàn Thất Lục, ngẩng đầu đánh giá Hàn Thất Lục hồi lâu, đột nhiên kêu một tiếng: “Ôi trời!”
“Ha ha, Sơ Hạ là cô gái tốt, tôi không hy vọng có người nói xấu cô ấy. Phải biết rằng, bôi nhọ danh dự cô ấy chẳng khác nào là nói xấu… phu nhân Tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị tương lai.”
Lời này quả nhiên có trọng lượng. Ánh mắt bà ta nhìn An Sơ Hạ khác hẳn, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra vòng cổ đưa trả cho An Sơ Hạ nói: “Sơ Hạ vừa rồi dì thực xin lỗi, dì mấy ngày nay tâm tình không ổn định. Cái này vòng cổ dì cảm thấy con đeo cực kỳ có khí chất, con cất kỹ, cất kỹ.”
Nhìn thấy thế, Hàn Thất Lục cong khoé mắt lên: “Không cần, loại vòng cổ này chỉ có mười mấy vạn, trong nhà tôi còn rất nhiều, cái này bà cứ cầm lấy. Chúng tôi chỉ tới lấy cái chìa khóa, tôi nghĩ muốn đưa Sơ Hạ đi xung quanh tham quan một chút.”