“Cái đó… Hàn Thất Lục.” Cô không gọi Hàn Thất Lục là ông xã, đứng cách xa Hàn Thất Lục mười thước lớn tiếng kêu tên của anh. Nhưng tên kia rõ ràng không muốn để ý đến cô, chẳng qua là vùi đầu cắt tỉa bộ lông Phách Thiên, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Hàn Thất Lục không để ý tới cô, cô cũng không dám tiến lên, ai biết con chó kia còn có thể nổi điên làm gì a?
Mặc dù Hàn quản gia liên tục thanh minh con Phách Thiên này là một con chó có linh tính, nhưng cô vẫn cảm thấy là con chó đó rất đáng sợ. Chẳng phân biệt được cái gì có hay không linh tính.
Vì vậy cô dứt khoát đang ở cách Hàn Thất Lục xa mười thước ngồi xuống. Không nghĩ tới Hàn Thất Lục cho chó ăn lại hết nửa giờ, cô ngồi một lúc liền nằm xuống ngủ thiếρ đi. Ai bảo khí trời tốt như vậy, nơi này không khí lại mát mẻ như vậy, nơi này mặt đất đều là sân cỏ mềm nhũn. Dĩ nhiên trừ cái cục đá đường kia.
“Á! Thật là đau!” Cô xoa xoa tay mở mắt, phát hiện Hàn Thất Lục đang đứng thẳng tắp ở nơi đó tức giận nhìn cô.
“Cô cản trở đường đi của tôi.” Hàn Thất Lục lạnh lùng ném ra một câu như vậy. Những lời này có chút buồn cười, đường rộng như vậy, năm chiếc xe tải đồng loạt lái đi qua cũng không có chuyện gì anh hết lần này tới lần khác muốn đạp tay của tôi làm gì? Khốn kiếp! Trong lòng yên lặng rưng rưng mắng một câu, cô bò dậy vô cùng đáng thương nói câu: “Xin lỗi.”
Hiển nhiên là cô nói xin lỗi hù được anh, bình thường nếu anh nói như vậy cô cũng sẽ lập tức nổi trận lôi đình nhảy dựng lên cùng anh quyết đấu một trận, hôm nay thế nào mà khác thường như vậy? Trên dưới nhìn cô một cái, Hàn Thất Lục giật giật đôi môi nói: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Xem đi, cô đã nói mới vừa rồi Hàn Thất Lục là cố ý làm bộ không nghe thấy cô đang gọi anh. Tên tiện nhân chết tiệt này, nếu như không phải là đang ăn nhờ ở đậu, cô như thế nào ăn nói khép nép làm bộ dạng cún con? Trong lòng mặc dù tức giận suy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cô vẫn như vậy bình tĩnh. Mặc dù bình tĩnh có điểm quỷ dị.
Chuyển ra ngoài, không phải cô chưa từng nghĩa qua? Tại sao cô không đi? Bởi vì cô không có tiền T.T Chú Hàn mặc dù đã cho cô 1 thẻ phụ nhưng mà cô cũng ko có mặt dày dùng nó để ra ngoài sống. Vì vậy cô phải tự mình kiếm tiền. Quyết định! Bắt đầu từ hôm nay cô muốn cố gắng kiếm tiền, thoát khỏi địa ngục Hàn gia này.
Về phần thế nào kiếm tiền, đó đương nhiên là nơi nào có thể trực tiếp cầm nhân dân tệ đi thì liền hướng đến đó ~ bắt đầu từ hôm nay, cô làm người sống nguyên tắc thứ nhất chính là: Hết thảy Hướng Tiền mà đến.
“Làm gì đứng ngây ra đó, hỏi cô tìm tôi làm gì?!” Hàn Thất Lục giọng nói không thiện cảm, như vậy giọng nói An Sơ Hạ dĩ nhiên không thể không hiền nữa. Tất cả không phải nói hết thảy Hướng Tiền đến sao, hết thảy chịu nhục cũng là vì ngày sau tự do của mình. Đến lúc đó cô coi như là thân thể tя͢ần ͙ȶя͢uồng đi ở trong phòng mình cũng không xảy ra chuyện!
Ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt Thiên Sứ mỉm cười, sau đó rất vô sỉ nói: “Đại thiếu gia Thất Lục, tôi chỉ là nhìn anh ăn sáng cũng chưa ăn, cho nên đặc biệt lấy bữa ăn sáng đến cho anh.” Tiếp đến, cô lấy túi nylon trên mặt đất cầm lên, hả? Trọng điểm thế nào lại nhẹ như vậy? Lấy hộp sữa tươi ra, cô lăng lăng nhớ lại…
Mới vừa rồi bởi vì quá nhàm chán, liền nằm ở trên mặt đất, sau đó sau đó… Bởi vì đói bụng, sau đó sau đó, cô liền lấy một miếng, không, là mấy miếng sandwich… Dường như còn uống sữa tươi.
Kết quả hiện tại trong túi nylon rỗng tuếch.