Sắc mặt Hàn Thất Lục đột nhiên tối lại, An Sơ Hạ đi sau cũng sững sờ. Bạn gái, ý chỉ Mạc Hân Vi sao? Có phải cô…..không nên xuất hiện.
Ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thất Lục, cô nói:”Hàn Thất Lục, tôi nghĩ hai chúng tôi không cần nhiều tài liệu như vậy nên chúng tôi tự chọn thì hơn.”
Biết An Sơ Hạ có chút mất hứng, Hàn Thất Lục mỉm cười đưa tay lên xoa đầu An Sơ Hạ:”Sao vậy? Ghen à?”
Ghen ư? Cô vì cái gì mà cô thèm ăn dấm chua chứ? Mà cô cũng đâu có tư cách để ghen? Giật nhẹ khoé miệng, cô có chút khinh thường:”Tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian, Thần Xuyên, chúng ta đi thôi.”
Nói xong cô khoác tay An Thần Xuyên đi,nhìn cô đi, Hàn Thất Lục cũng không đuổi theo, ngược lại còn quay mặt sang nói với tổng quản lý: “Tôi đã từng nói rằng, có thể cho cô gái kia vào phòng khách của tôi sao?”
Tuy biểu hiện của Hàn Thất Lục nhàn nhạt, nhưng khiến tổng quản lý toát mồ hôi lạnh. Ông run rẩy cầm khăn tay lâu mồ hôi rồi nói: “Tôi có ngăn cản cô ấy rồi, nhưng Mạc Hân Vi tiểu thư cứ xông vào, tôi không thể cản nổi…”
Ánh mắt Hàn Thất Lục lạnh lùng, nhìn theo hướng đi của An Sơ Hạ rồi nói: “Ông để cho cô ấy và tên kia đi chọn sách, không có sự cho phép của tôi thì không được để bọn họ rời khỏi đây.”
Tổng quản lí vội vàng chạy theo hướng đi của An Sơ Hạ đi. Nghĩ thầm rằng vị thiếu gia này thật đáng sợ, may là cậu ta mỗi tuần chỉ đến một lần, chứ nếu ngày nào cũng đến chắc ông sẽ bị đau tim mà chết mất.
An Thần Xuyên bị An Sơ Hạ kéo đi như thế thì mỉm cười. Mua tư liệu chẳng qua chỉ là một cái cớ, thực ra cậu chỉ muốn có cơ hội đi riêng cùng cô, hiện tại cơ hội đó đang đến gần.
An Sơ Hạ chỉ một mực kéo An Thần Xuyên đi khắp nơi, đầu óc quay cuồng, không phân biệt được xung quanh, trong đầu cứ ù ù như thể có con bọ đang bay trong đó.
Nhìn An Sơ Hạ nhẹ nhàng nhíu mày lại, An Thần Xuyên nở nụ cười:”Chúng ta cứ từ từ tìm, còn nhiều thời gian mà.”
“Cũng đúng”.Cô mỉm cười, lúc này tổng quản lí đã đuổi kịp bọn họ, thở hồng hộc chạy đến trước mặt bọn họ.
“Ông là người vừa nãy…..tổng quản lí?”An Sơ Hạ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn quản lí.
Quản lí vội vàng gật đầu rồi nói:”Tiểu thư, Thất Lục thiếu gia bảo tôi dẫn hai người đi tìm tài liệu.”
“Không cần”An Sơ Hạ nghe được tên Hàn Thất Lục thì không chút nghĩ ngợi cự tuyệt. Anh ta không đuổi theo,trong lòng cô cảm thấy có chút khó chịu, chỉ là sự khó chịu đó trong nháy mắt đã được thay thế bằng sự phẫn nộ. Cô không cần sự quan tâm giả tạo của hắn!
Lúc An Sơ Hạ cự tuyệt, quản lí không nhanh không chậm nói:”Tiểu thư, cô xem, nơi này lớn như vậy, tôi nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như vậy chắc sẽ chưa thể tìm được. Cô không nên giận dỗi thiếu gia.”
Nói thế nào thì ông ấy tuổi cũng đã trên năm mươi, An Sơ Hạ nghĩ gì, ông ấy làm sao có thể không biết.