Kỳ thật ba lô kia của cô chỉ có bốn quyển sách, đều là sách giáo khoa phổ thông căn bản,chẳng nhẽ ‘Nặng như vậy’. Đương nhiên, có lẽ lời nói của mình hơi quá rồi… Nhưng đây không phải là do hắn tự nguyện sao?
Cô vừa định ngẩng đầu cãi lại, ánh mắt lại thoáng nhìn An Thần Xuyên, vẻ mặt của cậu có chút là lạ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Cúi đầu suy nghĩ, không nên cùng hắn so đo, liền đi vòng qua cánh tay của Hàn Thất lục, né tránh cái ôm của hắn: “Được rồi, tôi giúp anh lấy là được.”
Hàn Thất lục hiểu ý, chợt nhíu mày nói: “Như thế mới ngoan chứ!” Ngữ khí ái muội không ai theo kịp.
Rốt cuộc là hôm nay hắn đã uống lộn thuốc gì vậy? An Sơ Hạ hung hăng trợn mắt nhìn hắn. Hiện tại bọn họ đã đi tới cửa trường học, cảnh quan xung quanh Tư Đế Lan cô không thông thuộc lắm, đành phải quay đầu hỏi An Thần xuyên: “Thần xuyên, xung quanh đây có hiệu sách sao? Tôi không thông thuộc nơi này cho lắm.”
So với Hàn Thất lục, thái độ của cô đối với An Thần Xuyên tốt hơn đối với hắn rất nhiều. Nhưng chính vì cái khác nhau này, khiến cho ánh mắt của An Thần Xuyên càng ảm đạm,hơi thất vọng.
Nheo mắt lại, An Thần xuyên gãi gãi đầu rồi nhìn chăm chú vào An Sơ Hạ: “Tớ trước kia cũng không mua sách, không chú ý nơi này có hiệu sách hay không, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta tìm người quanh đây hỏi một chút?”
An Sơ Hạ buồn rầu, gật đầu nói: “Hiện tại cũng chỉ biết như vậy thôi.”
Hàn Thất Lục đứng một bên, bị coi như không khí nên khó chịu, bước vài bước lên phía trước, tức giận nói: “Không cần tìm người khác, tôi biết ở đâu có hiệu sách.”
Nghe Hàn Thất lục nói xong, An Sơ Hạ vui vẻ, sau đó hỏi hắn: “Anh thật sự biết ở đâu có hiệu sách sao, Hàn Thất lục? Mỗi lần cuộc thi đều chỉ lấy linh phân…?”.
An Thần Xuyên nghe An sơ hạ nói như vậy liền nghĩ Hàn Thất lục sẽ vì xấu hổ mà tức giận. Đang nghĩ ngợi,thì Hàn Thất lục lại nhìn An Sơ Hạ bằng ánh mắt sủng nịnh rồi nói: “Tôi thật sự là chỉ lấy linh phân, nhưng tuần nào tôi cũng đi hiệu sách mua tạp chí đua xe… và một vài thứ màvtrer con không nên xem.”
“Anh thật là có tâm!” An Sơ Hạ trợn mắt nhìn hắn tiếp tục nói: “Vậy thì anh dẫn chúng tôi đi, chỉ mong anh không gạt chúng tôi.”
Hàn Thất Lục nhíu mày, đi về phía bên phải của An Sơ Hạ.
Chưa tới năm trăm mét, bọn họ đã đi tới khu B sầm uất của thành phố A. Thành phố A có hai khu náo nhiệt, một là khu A, hai là khu B. Khu B cùng Khu A có một điểm giống nhau, đó chính là…ở đó đều có nhất điều phố đen.
Ở phố đen, cảnh sát luôn tìm các đối tượng phạm tội, nhưng vẫn không có kết quả. Bởi vì cảnh sát một khi bước vào nơi này nửa bước, sẽ chết cực kỳ thảm.
Mà cảnh sát tựa hồ cũng chưa từng có chủ động động thủ ở hai khu phố đen này. Nghe nói, sau lưng có người khống chế nên cảnh sát không dám manh động. Lại vẫn nghe nói, người kia chính là người đứng đầu khu B này.
Người này là ai… Đương nhiên là sau này hãy nói.
“Nhà sách…tập đoàn Hàn thị??” Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn toà nhà bốn tầng kia mà ngạc nhiên.
Nghe tên này An Sơ Hạ liền biết, lần nữa chắc chắn là Hàn thị có sản nghiệp cực lớn. Nói cho cùng, tập đoàn Hàn thị có rất nhiều…địa thế.