Trên Cửu Trùng Thiên có nghìn nghìn vạn vạn điều quy củ. Trong đó có một điều, nói rằng nếu không phải từ tiên thai sinh ra, đã có cơ duyên đứng chung với nhóm thần tiên, cũng bởi vì trái với thiên địa tạo hóa mà phi thăng thành tiên, thì phải trừ bỏ thất tình lục du͙c, mới có thể làm một vị thần tiên tiêu dao trên Thiên đình. Nếu làm trái với điều này, tất sẽ bị đánh nhập luân hồi, trọn đời không thể trở lại làm thần tiên trên trời được nữa.
Đám phàm nhân và yêu tinh nơi phàm giới tu hành vốn không dễ dàng gì, một khi đắc đạo thăng thiên đều nơm nớp lo sợ cái quy củ này, không kẻ nào dám mơ mộng mang tình cảm dưới hồng trần vào cửa tam thanh, sống thực nề nếp. Trong số những người sống cực kỳ quy củ nề nếp đó, có một số người có thể coi là đứng đầu trong đám thần tiên. Những người đứng đầu trong việc tuân thủ nề nếp này có thể nói có ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc đối với những nội quy trên Thiên cung. Nhưng ngay cả những kẻ đứng đầu này cũng phải thừa nhận, luận về phương thức hành xử nghiêm chỉnh đoan chính, tư cách cẩn thận lạnh lùng, trong suốt ba mươi sáu tầng trời này không có người nào có thể so nổi với vị thái tử điện hạ Dạ Hoa trữ quân chưa quá năm vạn tuổi này.
Tam thúc của hắn là Liên Tống hay tới tìm hắn uống rượu, thường đùa giỡn với hắn một hai câu, có một lần giữa cuộc rượu có bàn luận về hình tượng trăng tròn hay khuyết trên Cửu Trùng Thiên, từ chỗ trăng tròn hay khuyết lại lấn cấn sang nhân sinh viên mãn. Liên Tống bị hắn làm cho nghẹn họng một hồi, muốn lấy lại chút mặt mũi, liền giả bộ cười vỗ vai hắn nói: ” Một kẻ như ngươi kia, chính bản thân mình còn chẳng viên mãn, mà lại dám bàn luận với ta cái gì là viên mãn hay sao, lý thuyết suông thì nói hay thế. ”
Hắn xoay xoay chén rượu đáp: ” Vì sao mà ta không viên mãn?”
Liên Tống lập tức đổi đề tài, biểu lộ ra cái dáng vẻ một người từng trải, ra vẻ tang thương nói : ” Đêm đứng trên đài ngắm sao, chỉ cần liếc mắt một cái, có thể biết trăng tròn hay khuyết, nhón một chân vào chốn ảo cảnh tam thanh, lịch qua tình kiếp, mới có thể biết nhân sinh đầy hay vơi. ”
Mấy câu của Liên Tống, hắn nghe xong, chỉ cười lạnh nhạt, cũng không coi là thật. Chưa bao giờ hắn cảm thấy cái chuyện tình cảm này là một thứ gì đó hay ho đặc biệt.
Sau cuộc rượu này, bảy tháng sau, Thiên Quân lệnh cho hắn xuống hạ giới hàng phục Xích Viêm Kim Nghê Thú vốn sinh ra và lớn lên ở chốn đại hoang, đang chạy loạn ở phàm gian.
Nghe nói rằng mười năm trước, Kim Nghê Thú từ Nam Hoang chạy tới Trung Dung Quốc ở Đông Hoang, hung mãnh hiếu chiến, tàn sát bừa bãi không chút cố kị, làm Trung Dung Quốc đại hạn suốt mười năm liền, ngàn dặm đất đai khô cằn, con dân phải xa rời cố thổ. Quốc vương của Trung Dung Quốc vốn là một vị quân chủ tính tình hiền lành hiếm thấy, có điều vào đầu năm thứ mười, Kim Nghê Thú này vừa mắt vợ của quốc vương, không nói một câu đã bắt vương hậu về động, ô nhục nàng. Không chịu nổi, vị quốc vương vốn hiền lành của Trung Dung Quốc cũng phải nổi giận, sau đó thắt cổ tự tử, hồn phách mông mông lung lung xuống tận Âm Ti Điện, tố cáo những hành động tàn ác của Kim Nghê Thú kia.
Mặc dù danh vọng của Xích Viêm Kim Nghê Thú kia không bằng mấy thượng cổ thần thú như Thao Thiết, Cùng Kỳ, nhưng năng lực cũng không chút thua kém. Thiên Quân ra lệnh cho hắn một thân một mình hạ giới thu phục con súc sinh này, cũng là một cách để rèn giũa hắn thành một kẻ thừa kế.
Hắn và Xích Viêm Nghê Thú đại chiến suốt bảy ngày ở Trung Dung Quốc, thiên địa đều thất sắc, mặc dù mãnh thú này đã mất mạng dưới kiếm của hắn, nhưng hắn cũng bị kiệt lực phải biến về nguyên thân. Nguyên thân của hắn vốn là một con hắc phong uy phong lẫm liệt, hắn cảm thấy như vậy quá khoa trương, liền biến nhỏ lại chỉ bằng một con rắn nhỏ bình thường, lại kiếm một cái động không gây chú ý lắm trên Tuấn Tật Sơn gần đó. Trên đỉnh núi Tuấn Tật sơn có rừng đào, đúng là giữa mùa hoa đào, hắn vừa chui trong động đã thấy mắt hoa mày choáng, chỉ một lát sau, liền nhắm mắt ngủ vùi.
Giấc ngủ này kéo dài thực miên man nhẹ nhàng vui vẻ. Không biết ngủ suốt mấy ngày, cuối cùng lúc hắn mở mắt ra, phát hiện chỗ mình đang ngồi đây, cũng không phải là cái góc sơn động nho nhỏ kia, mà giống như một gian nhà cỏ do phàm nhân dựng lên. Gian nhà cỏ này đang xiêu vẹo sắp đổ, mà cánh cửa gỗ nhỏ cũng thực tương xứng, cũng đang liêu xiêu sắp rớt ra, làm cho người ta không khỏi cảm thấy, chỉ cần đẩy cánh cửa gỗ kia ra cũng có thể ẩy sập cả căn nhà cỏ.
Bên ngoài gió thổi lồng lộng, có tiếng bước chân lạo xạo trên lá khô, cánh cửa gỗ kèn kẹt mở ra. Đầu tiên là một đôi hài nhỏ, kế đó là một tà áo trắng giản dị, cuối cùng, là khuôn mặt một nữ tử.
Sự cẩn thận trầm ổn do tu hành suốt bao năm mang lại trong phút chốc bị lung lay sụp đổ. Trong đầu hắn chợt thấy hoảng hốt, bóng dáng yểu điệu ngay trước mắt của nữ tử kia, không hiểu vì sao lại giống hệt một bóng dáng mơ hồ nào đó từng ẩn hiện trong ký ức xưa cũ của hắn, có cảm giác những lời tình tự không thể nói ra đột nhiên khai mở khắp tứ chi hình hài, tư vị đó như cảm giác đánh mất một vật gì đó thật quan trọng mà không có cách nào lấy được, trải qua ngàn vạn năm sau, rốt cuộc cũng tìm lại được. Chắc chắn Liên Tống sẽ phe phẩy cây quạt nói: ” Đây là động tình” còn mấy vị Phật gia chắc chắn sẽ chắp tay lại niệm A Di Đà Phật: ” Đây chỉ là ảo giác. ”
Có quả tất có nhân. Hắn vốn không quên được là, bảy vạn năm trước lúc Mặc Uyên lấy nguyên thần tế Đông Hoàng Chung, hắn bị một âm thanh khàn đặc lay tỉnh, trong thanh âm kia hàm chứa vô tận khổ sở: ” Sư phụ, người tỉnh lại đi, người mau tỉnh lại đi” , hết lần này tới lần khác, thanh âm ấy cứ quấn quýt bên tai hắn không chịu rời đi, mặc dù không phải gọi hắn, hắn cũng bị lay tỉnh. Chủ nhân của thanh âm kia chính là nữ tử đang đứng trước mặt hắn đây.
Huyễn mộng ở tiền thế ở trong đầu vị trưởng tôn của Thiên Quân nhất thời làm hắn không thể quên được, trong sát na đóa hồng liên đỏ rực như lửa kia xuất hiện, đồng thời đã sinh ra kiếp duyến của hắn, vô hình vô ảnh chôn sâu vào mệnh cách của hắn. Ngay lúc hắn tỉnh lại giữa đóa hồng liên nghiệp hỏa kia, sự vật đầu tiên trên thế gian này mà hắn nhìn thấy , không phải trời cao cũng không phải đất dày, mà là nụ cười rạng rỡ của nữ tử này. Khi đó nữ tử này đang biến thành một nam nhi, tên là Ti Âm
Hắn nằm im trên giường, giống như bị vật gì đó đâm trúng, đôi mắt vốn âm trầm như cổ thủy phẳng lặng không chút gợn sóng, dần dần xuất hiện sóng gió thẳm đen.
Nàng kia xem xét chung quanh trong chốc lát, mới kêu lên một tiếng vui vẻ: ” Ngươi tỉnh rồi sao?” lại vuốt ve cái sừng trên đầu hắn, vuốt ve một lát, rồi mới tỏ vẻ thỏa mãn nói: ” Ta đã từng gặp ra rất nhiều loại rắn, nhưng chẳng có con nào đẹp như ngươi cả, ngươi chẳng giống những con rắn bình thường khác, trên đầu lại còn có cả một cái sừng nữa chứ. Cái sừng của ngươi chạm vào thật trơn tru, ha ha, thật là dễ chịu. ”
Hắn hơi nhíu mày một cái, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Mặc dù hắn không giữ nguyên hình dáng uy phong lẫm liệt của một con hắc long, nhưng nữ tử này cũng không chút hiểu biết, chắc chưa bao giờ thấy qua một con rồng, chỉ cho là hắn là một con rắn nhỏ hơi khác thường một chút, thế là, muốn thuần dưỡng hắn thành một con rắn nuôi trong nhà. Rắn nuôi trong nhà có rất nhiều ưu đãi, ví dụ như, nàng hay ôm hắn vào lòng, nói chuyện với hắn, nàng lại dùng đôi tay mềm mại kia nhẹ nhàng cầm thức ăn tới dỗ dành ép buộc hắn ăn, nàng lại chia cho hắn một nửa giường, ban đêm cho hắn ngủ cạnh nàng, lại đắp cho hắn một cái chăn thật dày. Hắn đoán chừng, chắc nàng chưa bao giờ nuôi một con rắn, cũng không biết rằng rắn chẳng cần ngủ trên giường, cũng không cần dùng chăn, đương nhiên, rồng lại càng không cần.
Rất nhiều đêm, đợi khi nàng đã say giấc nồng, hắn mới biến lại ra hình người, kéo nàng ôm chặt vào lòng, buổi sáng hôm sau trước khi nàng tỉnh lai, lại biến thành một con rồng đen nhỏ.
Nàng không thích trang phục rực rỡ, quần áo trên người chỉ thuần một màu trắng, giản dị hơn biết bao nhiêu lần so với gấm vóc lụa là mà những nữ thần tiên trên trời thường ăn vận, nhưng hắn lại cảm thấy những y phục đơn giản đó thật là đẹp. Hắn liền đặt cho nàng một cái tên, gọi là Tố Tố. Tố Tố, Tố Tố.
Chớp mắt đã qua tháng chín, hoa quế nồng nàn khắp tứ hải bát hoang, trong hương hoa quế ngọt ngào, Tố Tố lại mang về một con quạ mẹ vừa bị mất con, cả ngày vội vàng tìm thịt thà cho con quạ này ăn, tâm tư dành cho hắn phai nhạt hơn rất nhiều. Mặc dù biểu hiện của hắn không chút thay đổi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có nguy cơ, ở trong mắt Tố Tố, con rắn nhỏ là hắn đây, chỉ sợ chẳng khác gì con quạ mẹ kia. Hắn cảm thấy nếu cứ để như vậy tất không ổn, liền đợi một ngày lúc Tố Tố mang con quạ kia ra khỏi nhà tranh đi tìm thịt, xoay mình hóa lại hình người, cưỡi mây lên lại Cửu Trùng Thiên.
Một trong những người thấu hiểu nhất về chuyện tình cảm trên Cửu Trùng Thiên kia, chính là tam thúc Liên Tống của hắn. Ngày xưa lúc còn trẻ tuổi Thiên Quân cũng thực phong lưu, nhưng sự phong lưu của Liên Tống lại có thể sánh với sự uyên thâm của Lão Tử, là một vị hoa hoa công tử lừng danh Thần Tộc thời viễn cổ.
Hoa Hoa công tử nói: ” Ta chưa bao giờ dính dáng tới một nữ tử nào ở phàm giới, nhưng người ta có câu, trẻ con thích sao, mà nữ nhân thích cười. Phàm nữ tử đang tuổi thanh xuân, không người nào là không thích những vị lang quân tươi cười, ngươi chỉ cần đứng trước mặt nàng, cười với nàng một cái, đảm bảo xương cốt nàng bủn rủn hết. ”
Hoa Hoa công tử lại nói: ” Từ xưa mỹ nhân đều thích anh hùng, nếu không ngươi biến ra một yêu quái, thả lên núi dọa nàng một trận, chờ tới khi nàng sợ mất hồn bạt vía, ngươi mới hiên ngang cầm Thanh Minh Kiếm lao ra giết chết con yêu quái kia, như thế ngươi sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của nàng, nàng không biết phải lấy gì để báo đáp, đương nhiên chỉ còn cách lấy thân đáp đền. ”
Hắn cầm chén trà trên bàn lên khe khẽ xoay tròn trong tay, rồi mới thản nhiên nói: ” Ngày mai ta cũng rảnh rỗi, giúp ngươi biến ra một yêu quái để dọa Thành Ngọc, ừm, yêu quái bình thường chắc không dọa nổi nàng, chắc phải kiếm một con thật lợi hại, mới có thể đánh thắng nàng, đợi lúc nào nàng sắp hấp hối ngươi mới đi cứu nàng, ước chừng nàng cũng không có cách nào báo đáp, đành lấy thân để đền ơn. ”
Hoa hoa công tử cười gượng hai tiếng, phe phẩy cây quạt rồi thở dài bất đắc dĩ: ” Mỹ nhân kế ngươi không thích, anh hùng kế ngươi lại thương xót nàng, sợ dọa nàng. Chi bằng ngươi dùng lại cái kế kia, dùng khổ nhục kế, chính ngươi tự chém cho mình hai đao, đến nằm trước cửa nhà nàng, nàng bỗng nhiên thấy một người không biết sống chết nằm ở cửa nhà mình, đương nhiên sẽ nỗ lực cứu chữa cho ngươi. Như thế, ngươi vì báo đáp nàng, sau khi vết thương lành hẳn vẫn cố tình ở lại làm nô bộc cho nàng, nàng có thể làm gì được ngươi?”
Chén trà đập cộp một cái ở trên bàn, hắn thấy kế này rất tốt.
Cho dù dùng khổ nhục kế, cũng không cần chém thật vào mình hai đao, thần tiên đều biết dùng phép biến ảo che mắt phàm nhân.
Sau khi tan bữa tiệc trà với Liên Tống, hắn lập tức cưỡi mây xuống hạ giới. Xuống hạ giới lần này, hắn liền tạo ra một cái tiên chướng, để tránh tai mắt trên Thiên giới, tạo thành một lớp vỏ bọc che kín Tuấn Tật Sơn. Sau khi tới căn nhà cỏ của Tố Tố kia, hắn liền bắt quyết, nhớ lại tình hình lúc mình vừa phi thăng thành thượng tiên kia, biến mình thành một người toàn thân bê bết máu.
Kế sách này quả nhiên thực thành công, lúc Tố Tố đẩy tấm cửa gỗ lung lay sắp đổ kia ra, liếc mắt một cái nhìn thấy hắn, thập phần hoảng sợ, vội vàng kéo hắn vào trong căn nhà cỏ. Biện pháp cầm máu của Tố Tố cũng thực thảm hại, hắn nằm nghiêng trên giường nhìn thân ảnh toát đầy mồ hôi đang cố gắng bôi thuốc của nàng, cảm thấy có phần thỏa mãn. Nhưng có lẽ nàng bị kinh sợ quá, bàn tay cầm thuốc run rẩy mãi mà vẫn không bôi được thuốc, phân nửa nước thuốc đều đổ ra ngoài, non nửa còn lại lại đổ vào áo choàng của hắn, chỉ còn vài giọt, may mắn lắm mới có thể rơi vào miệng vết thương của hắn. Hắn chăm chú ngắm nhìn nửa khuôn mặt tái nhợt của nàng, hơi hơi cắn môi, lương tâm bột phát, lòng thoáng mềm nhũn, thừa lúc nàng xoay người lấy thêm thảo dược, liền hơi nhúc nhích đầu ngón tay một chút, làm cho miệng vết thương kia nhanh chóng liền lại. Sau khi Tố Tố lấy thêm thảo dược quay lại, thấy vết thương của hắn nhanh chóng khép miệng như thế, bị dọa trợn mắt há mồm. Hắn cảm thấy bộ dạng trợn mắt há mồm như thế này của nàng cũng thật đáng yêu.
Tố Tố cũng không yên tâm về hắn lắm, liền giữ hắn lại tu dưỡng mấy ngày ở ngôi nhà tranh, đúng theo ý của hắn. Nàng không đề cập tới việc hắn rời đi, hắn liền giả bộ không biết, cho dù vết thương đã khỏi hẳn cũng chẳng đề cập tới việc rời đi, cho đến tận ngày thứ mười hai.
Sáng sớm ngày thứ mười hai, Tố Tố bưng một chén cháo tới trước mặt hắn, cố gắng lộ vẻ nhã nhặn, nàng vốn là một người con gái nhỏ bé yếu ớt, nuôi một số động vật nhỏ thì không vấn đề gì, nhưng nuôi một người sống lớn như hắn cũng có phần khó khăn, thấy thương thế trên người hắn đã khỏi hắn, ước chừng cũng là lúc nên rời khỏi đây. Nàng ấp a ấp úng, hiển nhiên phải nói ra mấy câu trục khách như vậy cũng thấy ngượng ngùng.
Hắn bưng chén cháo lên miệng uống một hớp, thản nhiên nói: ” Nàng đã cứu ta, đương nhiên ta phải lưu lại để báo đáp nàng. ”
Nàng vội vàng xua tay nói không cần, hắn không trả lời, chỉ không nhanh không chậm uống sạch chén cháo, liếc nhìn vẻ bối rối trước mắt của nàng, cười nói: ” Nếu không báo đáp cho nàng, có phải đúng là kẻ vong ân bội nghĩa hay không? Cho dù nàng có đồng ý hay không, ân này ta dứt khoát phải báo đáp. ”
Sắc mặt nàng nửa xanh nửa trắng một trận. Hắn nhìn chằm chằm đợi nàng hồi lâu, thấy dáng vẻ rối rắm, mặt mũi xanh xám muốn phát tác mà không biết phải làm sao của nàng thật đáng yêu. Hắn hoàn toàn không đoán trước được, câu nói kế tiếp nàng thốt ra còn đáng yêu gấp một trăm lần so với bộ dáng vừa rồi của nàng. Những lời nàng nói chính là: ” Nếu ngươi muốn báo ân, chi bằng lấy thân ra báo đáp đi thôi. ”
Hai người bọn hắn cùng thề nguyền và bái thiên địa ở Đông Hoang. Động phòng hoa chúc đêm hôm ấy, sau khi ân ái triền miên, hắn ôm chặt lấy thân thể ngủ say của nàng, cảm thấy thực viên mãn.
Nhưng hai chữ vận mệnh này cũng thực tệ hại. Người ta nói hết thảy đều do số mệnh định sẵn, chạy trời cũng không khỏi nắng. Mệnh của phàm nhân do thần tiên định ra, mệnh của thần tiên do số trời định ra, nó đến không định trước, mà nó đi không cản nổi. Hắn là vị Trữ Quân Thái tử do trời cao định ra, cũng bởi Nhị thúc Tang Tịch của hắn gây ra cái tai họa kia, Thiên Quân đã ước định với Bạch gia ở Thanh Khâu, cả tứ hải bát hoang đều biết trong tương lai nhất định hắn phải kết hôn với thượng tiên Bạch Thiển ở Thanh Khâu. Trước tới giờ hắn chỉ cảm thấy nhân sinh bất quá chỉ vậy, cho dù là cưới Bạch Thiển ở Thanh Khâu hay Thanh Thiển ở Bạch Khâu, hết thảy đều không quan trọng, bất quá trên giường có thêm một người ngủ cạnh mà thôi. Nhưng hiện giờ, trong tim hắn đã có một người con gái hắn yêu thương, trước kia thì không nhất thiết, nhưng bây giờ thì phải tính kế.
Tấm gương tày liếp của Tang Tịch vẫn lơ lửng trên đầu, hắn có muốn chạy cũng không chạy khỏi cái ghế thái tử kia, chỉ đợi tới lúc hắn tròn năm vạn tuổi, lập tức sẽ bị phong làm thái tử, chuyện giữa hắn và nàng càng thêm khó khăn. Hắn suy tính chặt chẽ mấy ngày liền, nghĩ ra đủ các loại biện pháp trước sau, cuối cùng chọn một cái hung hiểm nhất, nhưng cũng có thể kéo dài mãi mãi nhất. Thật xảo hợp là mấy ngày gần đây Giao nhân tộc ở Nam Hải có phần rục rịch, coi như tạo ra một cái duyên cớ để hắn có thể thoát khỏi Thiên cung, nhưng một mình hắn làm chuyện này sợ làm người ta nghi ngờ, muốn tìm một người nói đỡ trước mặt Thiên Quân để giấu giếm giùm. Hắn lựa chọn lung tung hồi lâu, cuối cùng phải chọn Liên Tống đảm nhiệm vị trí này
Liên Tống khẽ phe phẩy quạt nhìn từ trên xuống đánh giá hắn một phen, tỏ vẻ tiếc nuối nói: ” Theo như cái tình hình này, vụ Nam Hải kia chắc chắn không thể bỏ qua được rồi. Đến lúc đó đương nhiên ta sẽ giúp ngươi làm chứng trước mặt phụ quân, chứng thực rằng quả thật ngươi đã hôi phi yên diệt, đến mạt phấn cũng chẳng còn. Bất quá, vì một phàm nhân như vậy mà ngươi sẵn sàng bỏ qua vị trí Thiên Quân đang nằm trong lòng bàn tay thế này sao? Ừm, cái này ở phàm giới bọn họ gọi là cái gì nhỉ , à, bỏ cả giang sơn vì mỹ nhân, cái này cũng không phải việc một minh quân nên làm nhá. ”
Hắn chỉ xoay xoay chén trà thoáng mỉm cười: ” Ta cũng không ôm lòng từ bi bác ái thương xót cả ba nghìn thế giới, miễn cưỡng ngồi trên cái vị trí kia cũng chẳng thể trở thành một vị minh quân, chi bằng sớm giao vị trí này ra, chuyển lại cho người nào có tài có đức hơn. Năm đó Tang Tịch bị lưu đày, ba năm sau đã tới phiên ta. Ta chỉ cần hôi phi yên diệt, nói không chừng, không cần tới ba năm, Thiên Quân đã có thể tìm ra một người thừa kế còn tốt hơn. ”
Liên Tống ánh mắt cong lên thành một mảnh trăng lưỡi liềm, chỉ nói một chữ: ” Khó”
Không bao lâu sau, Tố Tố đã mang thai. Mặc dù hắn cao hứng không biết bao nhiêu, nhưng xuất phát từ tính cách trầm ổn do nhiều năm tu luyện, nhìn qua trấn tĩnh hơn những người cha bình thường khác rất nhiều. Sau khi mang thai, lượng thức ăn Tố Tố ăn vào lại càng khủng khiếρ, thời gian đó, trù nghệ của hắn được tôi luyện càng lúc càng tinh thâm.
Hết thảy mọi thứ đều tiến hành thuận lợi đúng theo sự tính toán của hắn. Hai tháng sau, quả nhiên Giao Nhân Tộc cũng phát động phản loạn, Liên Tống cầm quân cờ trắng nói: ” Theo lý thuyết, vị thủ lĩnh của Giao Nhân tộc kia cũng không phải kẻ dễ xúc động như vậy, lấy tính cách cẩn thận chu đáo kia của hắn, ít nhất phải lùi lại một tháng nữa. Có phải là ngươi đứng giữa động chân động tay không?”
Hắn liếc nhẹ qua bàn cờ, thản nhiên nói: ” Sớm hay muộn thì việc này của bọn hắn cũng lộ ra ngoài ánh sáng, đợi khi Thiên Quân điều ta xuống xử lý cái chuyện này, ta cũng có thêm phần thắng. ”
Liên Tống hạ quân cờ trắng xuống, cười ha hả: ” Ngươi đừng dùng mấy cái lí do đúng đắn đó để hù lộng ta, chủ yếu là vị nương tử của ngươi đã có bầu, ngươi chờ không nổi đi. ”
Quân cờ đen nằm giữa ngón tay giữa và tay trỏ của hắn đặt ” cạch” xuống bàn cờ một tiếng, một mảng lớn những quân cờ trắng lập tức bị vây kín giữa những quân cờ đen, hắn ngẩng đầu cười nhẹ, thản nhiên đáp: ” Bất quá nhất tiễn song điêu[22] mà thôi. ”
Quả nhiên Thiên Quân ban chỉ, ra lệnh cho hắn xuống Nam Hải thu phục Giao Nhân Tộc, ngay vị thần long chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi luôn ẩn náu trên Thiên Cung là Liên Tống cũng xin được tham chiến, Thiên Quân lập tức chuẩn tấu. Hắn sợ Tố Tố lo lắng, chỉ dám nói với nàng, rằng hắn phải đi tới một nơi rất xa, làm một chuyện rất quan trọng, sợ nàng tịch mịch, liền lấy trong tay áo ra một cái gương đồng tặng cho nàng, đồng ý với nàng rằng nếu lúc không bận rộn có thể trò chuyện cùng nàng.
Để lừa Thiên Quân, trên chiến trường ở Nam Hải, hắn cố tình nhận lấy một đao dùng hết sức bình sinh chém tới của thủ lĩnh Giao Nhân Tộc, Trảm Phách Thần Đao vốn được Giao Nhân Tộc cung phụng trong thần miếu suốt ngàn vạn năm lập tức chém thẳng một đường từ ngực tới ngang bụng hắn, tạo ra một vết đao dài hẹp. Độ mạnh yếu và vị trí đụng đao của hắn cực kỳ đúng chỗ, độ nông cạn cũng rất thích hợp, sâu thêm một chút không chừng đúng thành tro bụi thật, mà nông hơn một chút thì thương thế cũng không thể coi là sắp chết.
Sau khi hắn xảy ra chuyện, Liên Tống lập tức tiếp nhận vị trí của hắn. Ai binh tất thắng[23], thái tử đột nhiên bị thủ lĩnh của Giao tộc chém một đao chưa rõ sống chết, làm các đầu lĩnh tướng sĩ đều vô cùng bi phẫn, chỉ ba ngày đêm đã quét sạch quân phiến loạn ở Nam Hải, cả tộc Giao nhân đều bị giết sạch.
Như thế, chỉ đợi Liên Tống lên Thiên Cung thêm mắm thêm muối báo tang với Thiên Quân, nói rằng hắn đã bỏ mạng ở Nam Hải, hôi phi yên diệt[24], hết thảy mọi thứ đều viên mãn. Có ai ngờ trăm tính ngàn mưu của hắn cuối cùng lại không tính tới một điểm mấu chốt, là Tố Tố lại xông ra khỏi tiên chướng do hắn thiết lập trên Tuấn Tật Sơn, chỉ chớp mắt một cái đã bị Thiên cung phát hiện. Mưu kế này của hắn cũng không còn cách nào để thực hiện cho tới bước cuối cùng, ngày ấy lúc hắn bị mang về lại Thiên Cung, Nam Hạ vốn khô hạn bao năm đột nhiên có một trận mưa lớn đổ xuống.
Từ lúc sinh ra cho tới lúc lớn bằng ngần này, hắn không biết hối hận là gì. Bây giờ lúc hắn nằm hôn mê trên giường tại Tử Thần Điện, lại cực kỳ hối hận vì không thiết lập tiên chướng trên Tuấn Tật Sơn dày hơn một chút. Hắn chợt nhớ ra lúc ở Nam Hải bị thương quá nặng, mới làm cho cái lớp tiên chướng ở Tuấn Tật Sơn kia mỏng đi, mới để cho Tố Tố có thể xông ra ngoài. Hắn cũng không hiểu được rằng, dù hắn có thiết lập lớp tiên chướng kia dày bằng mười lớp tường thành, thì nương tử của hắn vẫn phải xông ra ngoài như cũ.
Thiên Quân tới Tẩy Ngô Cung thăm nom hắn, trước tiên hỏi tới thương thế của hắn, dùng lại trong chốc lát, mới chậm rãi nói: ” Mấy ngày trước ngẫu nhiên ta nhìn thấy dưới hạ giới có một phàm nhân, trong bụng lại có cốt nhục của con, nghĩa là sao?”
Hắn nằm nguyên trên giường khẽ vâng một tiếng, thản nhiên nói: ” Lúc tôn nhi hàng phục Xích Viêm Kim Thú kia, bị thương một chút, nhờ có nữ tử kia cứu, thai nhi trong bụng nàng, xem như tôn nhi báo ân. ”
Thiên Quân gật gật đầu nói: ” Đã coi như báo ân, thật cũng không có gì, tương lai con phải tiếp nhận y bát của ta, nặng tình cũng không phải chuyện tốt, con chỉ cần nhớ rõ điều này là được, ta cũng chẳng quan tâm lắm, nàng đã mang hài tử của con, thì mang nàng ta lên Thiên Cung đi thôi. ”
Hắn liếc mắt một cái lên đóa hoa sen đang nở rộ trên đỉnh trướng, vẫn trả lời một cách lạnh nhạt: ” Mang một phàm nhân lên Thiên Cung thì còn ra thể thống gì nữa, nàng ta vốn đang ở phàm thế, việc gì phải mất công đưa lên trên trời. ”
Thần sắc lạnh nhạt của hắn đương nhiên vừa ý Thiên Quân, Thiên Quân vui mừng cười, một lúc lâu sau, mới nói lại: ” Hài tử của Thiên tộc nên sinh ở trên Thiên Cung, lưu lạc dưới phàm thế mới càng không có thể thống gì, đợi thương thế trên người con đỡ hơn một chút, thì dẫn nàng lên đây đi. ”
Thế thống mà miệng hắn đề cập tới đây xem ra không thể so với thể thống mà Thiên Quân đang đề cập. Kỳ thật hắn cũng hiểu rõ, cái chuyện có thể thống hay không có thể thống này cũng không quan hệ, đại để là Thiên Quân cũng không tin cái lí do mà hắn đưa ra để thoái thác. Năm đó lúc Tang Tịch mang Thiểu Tân về Thiên Cung, nếu không phải Tang Tịch có vận khí tốt, hắn cũng không biết cuối cùng Thiểu Tân sẽ rơi vào cái kết cục như thế nào, nhưng ngày hôm nay hắn không thể dẫm vào vết xe đổ của Tang Tịch, tiếp tục mang nàng lên Thiên Cung.
Lúc đó hắn đã hiểu rõ, hắn với nàng tuyệt đối không thể nào. Từ nay về sau, trên Thiên cung lớn như vậy, hắn với nàng chỉ có thể trở thành hai người xa lạ. Hắn không thể kéo nàng vào đám nước bẩn này, cũng không thể để nàng chịu nửa điểm thương tổn. Thậm chí hắn cho rằng mình có chút may mắn, may mắn vì nàng chưa kịp yêu thương hắn, trong mối tình cảm này đây, thật may đó chỉ là tình cảm nồng nhiệt một chiều ở phía hắn. Năm tháng vui vẻ trên Tuấn Tật Sơn kia, cho dù tương lai nàng có quên sạch về hắn, hắn cũng không có gì phải tiếc nuối. Ba năm, chỉ cần nàng bình an vượt qua ba năm này, đợi sau khi nàng sinh hạ hài tử, Thiên Quân không có lý do gì để giữ nàng lại Thiên cung, lúc đó, hắn chỉ cần cho nàng uống Vong Xuyên Thủy dưới âm ty, rồi đưa nàng trở lại Tuấn Tật Sơn. Nàng sẽ tiếp tục sống nốt cuộc đời vui vẻ tiêu dao của nàng trên Tuấn Tật Sơn, mà hắn chỉ cần nhìn thấy nàng qua thủy kính từ trên Thiên Cung hàng ngày, thế là mỹ mãn lắm rồi.
Hắn mang Tố Tố về Thiên Cung, sắp xếp cho nàng ở lại Nhất Lãm Phương Hoa, lại điều một tiểu tiên nga vừa thu nhận từ một tòa núi tiên lên tẩm cung của hắn tới hầu hạ nàng. Chớp mắt hai năm đã trôi qua, trong hai năm này, mọi người đều thấy hắn không chút quan tâm tới phàm nhân trên Thiên cung kia, Thiên Quân cũng thấy vậy. Nhưng thật ra có những lúc, khi hắn với nàng ở riêng một chỗ, cũng đôi khi không kiềm chế nổi mà lộ vẻ ôn nhu đối với nàng. Cũng may mà những hành động mất kiểm soát này chỉ có hắn với nàng là hiểu được.
May mà trong hai năm này, không có bất luận kẻ nào tới chỗ nàng quấy rối. Tuy rằng nàng ở trên Thiên Cung này, nhưng thật may là nàng không nhiễm chút bùn đất của Cửu Trùng Thiên kia.
Nhưng hơn bảy trăm đêm trong hai năm này, hắn không chợp mắt nổi một đêm.
Đầu xuân năm thứ ba, tình thế ở Bắc Hoang không ổn định, Thiên Quân ra lệnh cho hắn xuống đó canh giữ, phải chú ý động thái của Bắc Hoang. Hắn mang theo thuộc hạ Khôi Tinh, đi thẳng tới Bắc Hoang, lại không ngờ đó chỉ là một kế sách của Thiên Quân, chỉ nhằm mục đích tạm thời bắt hắn phải rời khỏi đây.
Thiên quân đã dành năm vạn năm tâm huyết trên người hắn, tuyệt nhiên không để phát sinh dẫu chỉ nửa điểm ngoài ý muốn.
Ngay ngày thứ hai sau khi hắn rời đi, vị phi tử mà Thiên Quân mới nạp không lâu, chính là Chiêu Nhân Công Chúa Tố Cẩm ngày xưa, tự biên tự diễn một vở kịch tại thư phòng của hắn. Nàng quay mặt nói với giá cắm bút trên án thư của hắn y như thật: ” Chàng cưới một phàm nhân, bất quá để trả thù việc ta gả cho Thiên quân có phải hay không? Chàng nào có biện pháp, ta cũng nào có biện pháp, nữ tử trong tứ hải bát hoang, ai có thể cưỡng lại được ân sủng của Thiên Quân? Ôi, mau nói cho ta biết, chàng vẫn yêu ta, có phải không? Chàng gọi nàng ta là Tố Tố, bất quá bởi vì, trong tên ta có một chữ Tố, phải không?”
Đương nhiên hắn chẳng biết cái nàng Chiêu Nhân Công Chúa Tố Cẩm kia, Cẩm là Cẩm gì, mà Tố là Tố nào. Hắn có thể nhớ rõ tiên giai và tên của từng nam thần tiên từ cửu phẩm tới nhất phẩm trên Cửu Trùng Thiên, bất quá bởi vì lúc phê công văn thường gặp phải. Riêng hai cái tên của Chiêu Nhân Công Chúa viết ra như thế nào, thực hắn cũng chả có thời gian mà đi tìm hiểu.
Những lời này nếu vô tình bị hắn nghe thấy, bất quá chỉ coi như một câu nói vô căn cứ, hoặc cùng lắm ban phát cho một câu, ngươi trúng tà rồi, có điều người nghe lọt tai những câu này, cũng không phải là hắn, mà lại là Tố Tố
Đương nhiên hắn cũng không biết rằng, Tố Tố đã nghe được rất nhiều chuyện nhảm nhí chuyên được chế ra riêng cho nàng.
Nửa năm sau, hắn quay lại Thiên cung, chưa kịp bước chân vào Tẩy Ngô Cung, đã thấy Nại Nại tiểu tiên nga hầu hạ Tố Tố vội vã chạy tới, thấy hắn lập tức khóc lóc nức nở, nói rằng, Tố Tố và Tố Cẩm nương nương đang tranh chấp trên Tru Tiên Đài.
Chốn Tru Tiên Đài này vốn là một nơi không tốt đẹp gì với chúng tiên, cho dù là tiên chúng bình thường lên đài cũng không thể thi triển được nửa điểm pháp thuật, ước chừng Tố Tố cũng không bị hạ phong, trong lòng hắn thầm thả lỏng một chút. Có điều cho tới khi hắn nhíu mày đuổi tới nơi, mặc dù không thấy Tố Cảm gia hại Tố Tố, lại thấy chính Tố Tố dùng tay đẩy Tố Cẩm xuống dưới Tru Tiên Đài. Thân thể vận xiêm y rực rỡ kia của Tố Cẩm nhoáng một cái rơi khỏi rào chắn, trong lòng hắn đột nhiên chấn động, nếu Chiêu Nhân Công chúa xảy ra chuyện gì thì…
Khi hắn bay xuống dưới chân Tru Tiên Đài cứu Tố Cẩm lên, phát hiện hai mắt của nàng đã bị lệ khí dưới đài gây thương tổn, trong nháy mắt, trong đầu hắn chợt nhớ lại cái sự kiện của Tang Tịch năm vạn năm trước. Hắn nhớ rõ tiểu mãng xà mà Tang Tịch yêu thương kia bất quá chỉ hơi kiêu căng một chút, đã bị Thiên Quân hạ một đạo thánh chỉ giam vào Tháp Khóa Yêu. Tố Cẩm kia lắp bắp cái gì đó, hắn cũng chẳng còn đầu óc nào mà để ý. Nhát chém từ Trảm Phách Đao mà ba năm trước đây hắn từng nhận được từ Giao nhân kia, cũng không gây tổn thương mạnh mẽ tới hắn bằng bây giờ. Tố Tố vội sáp lại gần nói: ” Không phải ta, không phải ta, ta không đẩy nàng, Dạ Hoa, chàng phải tin ta, chàng phải tin ta. ”
Nàng không ngừng bào chữa, bộ dáng vô cùng đáng thương, hắn thấy trong tim đau nhói lên đợt, có điều hai năm đầu nàng được bảo hộ chặt chẽ quá, không biết được tình trạng hiện giờ của mình, nàng làm như vậy cũng không thể thay đổi miệng lưỡi của người ta. Tố Cẩm ôm chặt hai mắt rên lên một tiếng, mấy tiểu tiên nga đứng canh ở phía xa xa đã nhấc váy chạy tới.
Nhiều năm tham dự chiến trận gặp nguy không loạn khiến hắn chỉ trong giây lát đã khôi phục lý trí, trong lòng thầm suy tính cách để giải quyết triệt để cái vụ này. Nhưng vụ này vốn là do Thiên Quân tính kế từ lâu, đã chiếm được tiên cơ, cũng có một khoảng thời gian dư dả để bày tính. Hắn bị hãm ở Bắc Hoang suốt nửa năm trời thì làm thế nào có thể thắng nổi Thiên Quân, bàn tính kia còn chưa mở bát, đã bị mấy vị tiên bá bên cạnh Thiên Quân chặn đứng.
Trong thư phòng, Thiên Quân và mấy vị chủ sự các chi của Thiên tộc đang cùng nghị sự, mấy kẻ này vẫn thương xót thân thế của Chiêu Nhân công chúa, vì thế luôn chiếu cố Tố Cẩm, thấy Tố Cẩm rơi vào tình trạng này, hết thảy đều bừng bừng nổi giận.
Thiên Quân ngồi trang trọng ở trên ngai vàng, uống một ngụm trà, thản nhiên nói: ” Tố Cẩm nàng là hậu nhân của những người trung liệt, Hợp tộc già trẻ gái trai ôm đầy nhiệt huyết bỏ mình vì chính đạo, Thiên tộc ta đã hứa sẽ đối xử tử tế với nàng, lần này lại để nàng bị một phàm nhân làm bị thương như vậy, việc này nếu không xử lý tốt, không khỏi làm chư vị khanh gia phải nản lòng. ”
Hắn không muốn dẫn nàng lên Cửu Trùng Thiên để gặp phải những chuyện như thế này, cẩn thận tới mức tối đa, ai ngờ vẫn không tránh khỏi.
Tố Cẩm cũng thực thức thời khẽ nấc lên hai tiếng, mấy vị thủ lĩnh đang cúi đầu ở một bên nổi giận nhưng vẫn chưa nói năng gì, Thiên Quân vẫn nghiêm trang nhìn hắn. Hắn thân là một đế vương nhưng sở học đều do lão nhân trên ngũ tòa kia dạy dỗ, chỉ cần thoáng tưởng tượng lại những việc đã xảy ra với Tang Tịch, ước chừng hiện tại cũng có thể đoán ra lão đang nghĩ tới cái gì.
Tố Tố có đẩy Tố Cẩm xuống khỏi Tru Tiên Đài hay không cũng còn trọng yếu nữa. Cái vở kịch do Thiên Quân bày ra này đã tới hồi kết, lão ngồi chờ xem vị tôn tử không biết tiến thoái của lão liều lĩnh tình cách giải vây cho phàm nhận kia, chọc giận mấy vị thần tử lỗ mãng nhất mà lão cố tình mời tới thư phòng, mượn lời của mấy vị thần tử đó, cố tình kết tội phàm nhân kia phải hôi phi yên diệt. Lão đã ngồi ở cái vị trí Thiên Quân cao cao tại thượng này, đương nhiên lão cũng hiểu làm gì là tốt nhất đối với người thừa kế của lão, và đương nhiên là những cái gì hoàn toàn không phù hợp với người thừa kế của lão.
Căn phòng chợt chìm trong yên lặng trong giây lát, chỉ có tiếng khóc thút thít của Tố Cẩm vang lên khe khẽ đập vào tai của mọi người.
Hai tay hắn nắm chặt tới mức trắng bệch, lại chỉ đành thuận theo: ” Thiên Quân nói rất đúng, mới vừa rồi tôn nhi cũng không nhìn thấy rõ lắm, có điều nghe Thiên Phi nói Tố Tố cũng không cố tình làm vậy. Cho dù không cố tình làm vậy, nhưng cũng đã làm Thiên Phi bị thương nặng như thế. Hai con mắt này, đương nhiên Tố Tố phải bồi thường. Thân là một kẻ phàm nhân lại dám đẩy một vị Thiên Phi xuống Tru Tiên Đài, mặc dù Thiên Phi cũng biết là nàng vô tình, nhưng tội của Tố Tố không thể tha thứ, nhất định phải chịu lôi hình ba năm liền, không biết có khiến Thiên Phi và các khanh vừa lòng hay không?”
Thiên Quân đợi hồi lâu, không ngờ là hắn có thể nói ra những câu vì nghĩa quên mình như thế. Đám thần tử đương nhiên cũng không dám trái lời, lập tức hô to thái tử anh minh, làm việc không có lấy nửa điểm thiên vị, làm chúng thần tử bọn họ vô cùng vừa lòng.
Thiên Quân tái mặt bất đắc dĩ phải gật đầu, chuẩn tấu.
Hắn liền bước lên một bước, tiếp tục kính cẩn nói tiếp: ” Tố Tố từng có ân với tôn nhi, Thiên Quân đã dạy tôn nhi, có ân không báo, uổng thân quân tử. Lúc trước tôn nhi đã mang nàng lên thiên cung, hiện giờ nàng gây ra cái chuyện này, đương nhiên tôn nhi cũng phải chịu trách nhiệm, trong bụng của nàng còn có cốt nhục của tôn nhi, về tình về lý, tôn nhi chỉ đành tiếp tục cầu xin Thiên Quân một điều, để tôn nhi thay nàng chịu hình phạt sét đánh ba năm liền này. ”
Những lời hắn vừa nói ra đều hợp lý, không nhìn ra trên mặt Thiên Quân có biểu hiện gì, sau khi nghe hắn nói xong, chỉ nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó lúc ngẩng mặt lên đã trở về vẻ hòa nhã như cũ, lại tiếp tục đồng ý.
Chính mắt hắn đã nhìn thấy Tố Tố đẩy Tố Cẩm xuống dưới Tru Tiên Đài, đền đôi mắt chính là thuận theo ý Thiên Quân, thuận theo ý Tố Cẩm, thuận theo ý của mấy vị thần tiên kia, nhưng điểm mấu chốt, cũng là trả bớt nợ cho Tố Cẩm. Giữa thần tiên và người phàm phát sinh quan hệ, đã gây loạn tới số trời rồi, nên lại càng kiêng kị dây dưa lằng nhằng. Thiên Quân sẽ căn cứ vào dây dưa đó để tính sổ, ví dụ như những gì mà Tố Tố thiếu nợ Tố Cẩm, hôm nay không trả, Thiên Quân nhất định sẽ sắp xếp một cái mệnh cách cho nàng vào một ngày nào đó, chỉ sợ cái mạng nhỏ của nàng cũng không giữ được.
Hắn cực lực không muốn nàng bị thương tổn. Có điều hắn cũng không biết rằng, ngay cả hắn có bổn sự một tay che trời, cũng vô pháp chu toàn cho nàng, bởi vì đây chính là kiếp nạn của nàng.
Sau khi Tố Tố bị mất oan hai mắt, hắn lập tức phải tới Thần Tiêu Ngọc Phủ ở tầng trời thứ ba mươi ba chịu hình phạt Lôi Đình Vạn Quân. Chủ thần của Lôi Bộ là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn cương nghiêm chính trực, không chút nương tay chỉ bởi vì hắn là thái tử. Sấm sét của vị Thành Quân kia cũng không làm hắn mất mạng, nhưng mỗi đạo sấm sét đánh vào người, lại thống khổ như nguyên thần bị xé rách, là một loại hình phạt tra tấn người ta rất an toàn. Mỗi ngày hắn đều phải chịu bốn mươi chín đạo sấm sét, ngày Tố Tố sinh nở cũng không ngoại lệ, trên người chi chít những vết thương, nhìn qua thật đáng sợ. Hắn sợ Tố Tố phát hiện, làm nàng thương tâm, nên không dám tới Nhất Lãm Phương Hoa ngủ qua đêm ở chỗ nàng.
Đợi Tố Tố sinh nở xong sẽ mang nàng trở lại Tuấn Tật Sơn đã là ảo mộng xa vời không thể thành hiện thực, nếu dù làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể giúp nàng tránh khỏi thương tổn, hắn liền nghĩ, nếu vậy, cả đời này hắn sẽ giữ chặt nàng bên cạnh mình, khi đó hắn cũng không biết rằng, đó bất quá chỉ là sự si tâm vọng tưởng của một mình hắn, cái người mà hắn yêu thương kia, cái thời điểm đó, cho dù làm thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nắm tay nàng đi tới hạnh phúc, bất quá hắn chỉ là tình kiếp lúc phi thăng của nàng, hắn nhất định chỉ là tình kiếp lúc phi thăng của nàng, nếu không phải là hắn, cũng là người khác, hắn không hiểu được sự tàn khốc của vận mệnh.
Lúc Tố Tố nhảy xuống Tru Tiên Đài, hắn cũng quyết liệt nhảy theo, Tru Tiên Đài bất quá chỉ đánh vào sự tu hành của thần tiên, nếu bình thường, cũng chẳng ảnh hưởng mảy may tới tính mệnh của hắn, có điều hắn vừa phải chịu hình phạt sét đánh, không còn chút khí lực, cứ thế nhảy xuống, rõ ràng là tìm tới cái chết. Vốn Thiên Quân tưởng rằng bức tử nàng kia cùng lắm chỉ làm tôn tử của lão sa sút tinh thần vài ba ngày, từ đó về sau hắn vẫn là vị thái tử hoàn mỹ nhất trên Cửu Trùng Thiên. Thiên Quân không ngờ rằng tôn tử của lão lại xem trọng nàng kia như vậy. Lúc chạy thẳng từ Lăng Tiêu Điện tới Tru Tiên Đài cứu được hắn lên, hắn đã thoi thóp chỉ còn chút hơi tàn. Trong giây lát, vị Thiên Quân cao cao tại thượng kia chợt già sọm đi hẳn.
Một giấc ngủ của hắn kéo dài sáu mươi năm trời, sau khi tỉnh lại vạn niệm câu diệt[25], cũng không hiểu vì cái gì mà mình đã tỉnh lại, mẫu phi Nhạc Tư của hắn không đành lòng, xin từ chỗ Dược Quân một viên Vong Tình Đan đưa cho hắn, nhưng hắn chỉ nhìn một cách rất lạnh nhạt. Tuy tình cảm ấy thống khổ như dao nhỏ lăng trì cắt vào da vào thịt hắn mọi lúc mọi nơi, nhưng hắn vẫn cảm thấy, Tố Tố là sắc màu duy nhất trong suốt năm vạn năm sống trên đời này của hắn, nếu ngay cả chút màu sắc này mà hắn cũng bỏ mất, thì hắn không còn là hắn nữa, vì vậy mặc dù rất thống khổ, nhưng hắn vẫn không muốn quên nàng.
Sự cố chấp của hắn đối với Tố Tố cũng giống như sự cố chấp của Tố Cẩm đối với hắn. Có điều sự cố chấp của Tố Cẩm đối với hắn lại hại chết Tố Tố, nên hắn thực sự muốn giết nàng ta. Trước Tẩy Ngô Cung, khi Thanh Minh Kiếm đâm thẳng vào ngực, Tố Cẩm vận áo cưới đỏ rực vẻ mặt không thể tin nổi khe khẽ nói: ” Vì sao lại thế?” hắn không buồn quan tâm, chỉ lập tức rút kiếm ra, lạnh lùng liếc nàng ta một cái, xoay người quay trở vào trong cung, giơ tay lên, đóng chặt cửa lớn của Tẩy Ngô Cung.
Nhưng Tố Cẩm cũng rất kiên cường, tuy nàng là cô nhi từ nhỏ, nhưng bảy vạn năm trời mọi chuyện của nàng vẫn xuôi chèo mát mái, chỉ có hắn, làm nàng ngã nhào hết lần này tới lần khác. Trước mặt chúng thần của Bát Hoang, nàng mang thánh vật của tộc mình là Kết Phách Đăng dâng cho Thiên Quân, ba tháng sau đã thành công bước chân vào Tẩy Ngô Cung.
Chớp mắt ba trăm năm đã vội vã trôi qua.
May mà ông trời cũng không tới nỗi tuyệt tình như trong tưởng tượng, duyên kiếp vương vấn, kiếp số của hắn với nàng kia, rốt cuộc đã nên duyên.
Ba trăm năm sau, ở trong rừng đào của Chiết Nhan, hắn gặp một nữ tử. Ngày hôm sau, ở trong Thủy Tinh Cung của Đông Hải Thủy Quân, hắn thấy nàng ấy ngồi trên một cái ghế đá giáo huấn phu nhân Nhị thúc của hắn, tay phải cầm một cây quạt, ngón cái và ngón trỏ của bàn tay trái khuyên lại thành một vòng tròn, ba ngón còn lại khe khẽ gõ trên mặt bàn, đó chính là động tác mà Tố Tố thường hay sử dụng trong vô thức. Mà cái miệng đang giáo huấn người ta kia, cũng cực kỳ giống Tố Tố.
Trong đầu hắn oanh một tiếng, lập tức từ phía sau lưng cây san hô đi ra, khóe miệng suốt ba trăm năm qua chưa từng có một nụ cười hơi nhếch lên vui vẻ: ” Dạ Hoa không thể tin được, hóa ra cô nương chính là thượng thần Bạch Thiển ở Thanh Khâu. ”